Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 751

Mũi Hứa Linh cay cay: "Chị, em không đến trường nữa, em học ở nhà."
Tiểu Mãn sửng sốt: "Em sao vậy?"
Hứa Linh ôm lấy cô bé: "Em chỉ không muốn đi nữa, em học ở nhà, không đi cùng bọn họ nữa đâu."
Tiểu Mãn không biết cô nhóc ở trường đã xảy ra chuyện gì, nhưng nghe được những lời này thì rất vui, ôm lấy cô bé: "Được, không hiểu gì thì chị sẽ dạy em."
Buổi tối, Hứa Nam Nam và Lâm Thanh Bách đến ăn cơm, nghe Tiểu Mãn kể chuyện này cũng cảm thấy nhẹ nhõm. Tiểu Linh là một đứa trẻ thông minh, cũng rất lương thiện. Cô bé có thể thân thiết với người chị là Tiểu Mãn vốn sống không nhiều với mình thì con tim ấy không thể xấu được.
Ăn cơm xong, Hứa Nam Nam muốn đón Hứa Linh về ủy ban huyện, nhưng bà Vu không cho, nói trong nhà có chỗ ở, vừa hay hai đứa trẻ có thể bầu bạn với nhau.
Dù sao đứa trẻ cũng khôn ngoan, thêm một đứa nữa, trong nhà lại càng đông vui. Với lại Hứa Nam Nam đưa một đứa trẻ sang đấy, hai vợ chồng sẽ bất tiện.
Hứa Linh cũng không muốn đi, cô nhóc không muốn ở cùng với anh rể.
Thấy cô nhóc lộ vẻ sợ hãi, Lâm Thanh Bách ho khan một tiếng. Anh cũng hết cách, em vợ trời không sợ đất không sợ, chung quy phải có một người để sợ mà đúng không?
Thấy Hứa Linh không đi, Hứa Nam Nam cũng để cô nhóc ở lại đây, cô và Lâm Thanh Bách về.
Sau khi rời khỏi nhà họ Vu, Hứa Nam Nam nói: "Ủy ban cách mạng càng ngày càng quá đáng." Khi vừa mới bắt đầu gây rối, ủy ban cách mạng đã đến tịch biên nhà một cán bộ già đã về hưu, kết quả bị Lâm Thanh Bách dẫn người đi chặn lại, thế nên huyện Nam Giang mới không có động tĩnh lớn. Nhưng bây giờ như thế này, cũng không thể để như thế được: "Bọn họ sẽ không làm gì chúng ta chứ." Cũng không biết đến lúc đó bằng khen còn có tác dụng gì không.
Lâm Thanh Bách cũng cau mày: "Đừng lo, bọn họ sẽ không ở Nam Giang lâu đâu."
Ủy ban cách mạng huyện Nam Giang không phải người của ủy ban huyện, mà được điều động từ tỉnh lỵ đến. Tất cả người của ủy ban huyện Nam Giang đều không hoan nghênh những người này. Ai cũng không muốn bị một nhóm người khoa chân múa tay vào chuyện của mình, như vậy chỉ càng thêm phiền hơn.
Thư ký Tôn, Lâm Thanh Bách và cục trưởng Cao là tam giác sắt của huyện Nam Giang, muốn quyền có quyền, muốn người có người. Bọn họ đã thống nhất từ lâu, không cần biết phía trên có chỉ thị gì, bọn họ sẽ chỉ nghe thế thôi.
Vì vậy, sau khi ủy ban cách mạng đến huyện Nam Giang không nhận được sự ủng hộ của ủy ban huyện, khi gây rối cũng không triệu tập được người, chỉ có thể xúi giục một số công nhân và cán bộ theo sau náo loạn.
Chuyện gây loạn ở trường học lần này được hưởng ứng như vậy là do ủy ban cách mạng đã cố ý làm một cuộc vận động ở trường học, cố ý xuyên tạc nội dung tư tưởng trong văn kiện, dẫn đến một nhóm học sinh to gan bắt đầu gây rối.
Lâm Thanh Bách không nói lời nào đã đi bắt người, hành động này khiến cho ủy ban cách mạng không vui.
Bọn họ bàn bạc định đi tịch thu nhà của Lâm Thanh Bách.
Thế nên bọn họ bắt đầu tìm kiếm tội danh để chụp cho anh. Có một vài cách để tìm ra được tội danh. Ví dụ điều tra về thân thế của Hứa Nam Nam, tra được vô cùng rõ ràng. Bà nội thì trộm cắp, chị họ thì quan hệ bừa bãi, mẹ ruột và thím với em họ còn có liên quan tới đặc vụ.
Những điều này chỉ cần tùy ý lôi ra thì có thể tịch thu được mấy căn nhà. Sau khi biết được những tin này, người của ủy ban cách mạng ai cũng thấy phấn khích.
Trong tay Lâm Thanh Bách có người, nếu Lâm Thanh Bách ngã, ủy ban cách mạng sẽ tiếp quản bộ vũ trang trong huyện. Chẳng phải là bọn sẽ quyết định mọi chuyện ở huyện Nam Giang này sao.
Hứa Nam Nam còn chưa tan làm thì Ngô Kiếm đã dẫn người đến bắt cô. Lấy danh nghĩa theo chỉ thị của ủy ban cách mạng, phải bắt Hứa Nam Nam và Hứa Kiến Sinh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận