Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 362

Mới đi được một đoạn, túi của Hứa Nam Nam đã chất một đống tiền và phiếu.
Người ở thời đại này cũng chất phác thật, chẳng sợ mình cầm tiền bỏ trốn.
Lý Kim Hoa đứng xa xa nhìn, nghiến muốn bể răng.
Khi Hứa Nam Nam đã đi, bà ta xoay người đi về phía đồn cảnh sát.
Cảnh sát Tôn vẫn đang ôm đầu, nghĩ đến chuyện đi xuống hầm mỏ. Chợt nghe thấy giọng nói của Lý Kim Hoa.
"Đồng chí cảnh sát, chuyện này, các cậu sẽ không làm ngơ đấy chứ, con tôi vẫn đang nằm trong nhà, sao vẫn chưa tìm được người làm nó bị thương kia chứ. Tôi đã nói là có liên quan đến Vu Nam Nam rồi, sao các cậu không xử lý."
Cảnh sát Tôn nghe vậy, khuôn mặt trẻ trung nhăn lại: "Đồng chí này, đã nói rõ với dì rồi, đồng chí Vu Nam Nam là nữ, sao có thể đả thương người khác được. Hơn nữa việc này con trai dì cũng đã nói không liên quan đến người khác, bảo tôi không cần tra xét, dì còn dây dưa ở đây làm gì."
Lí Kim Hoa không quan tâm, bát nước bẩn này bà ta phải hắt lên người Hứa Nam Nam mới có thể lấy cớ tìm ông Vu để đòi bồi thường. Tốt nhất là để con bé kia làm dâu nhà bà ta, cả đời hầu hạ cho con trai bà ta.
"Tôi mặc kệ thế nào, con tôi cũng là vì đón cô ta nên mới bị thương, chắc chắn là cô ta!" Lý Kim Hoa đỏ hoe mắt: "Sao tôi lại khốn khổ khốn nạn thế này... Cảnh sát cũng không thèm quan tâm đến những người khốn khổ như chúng tôi."
Cảnh sát Tôn phiền não gãi gãi đầu, không biết phải nói với đồng chí này thế nào. Hôm nay cảnh sát Ngô lại dẫn người đi xuống thị trấn, chẳng có ai giúp được anh ta quản chuyện này.
"Tiểu Tôn."
Lâm Thanh Bách từ bên ngoài bước vào, anh mặc quân trang, chắp tay sau lưng. Tuổi tác không lớn, nhưng lại có quyền uy đầy mình, hoàn toàn khác với vẻ hòa nhã thường ngày.
Lý Kim Hoa vừa nhìn thấy anh là im bặt.
Ngay lập tức không dám khóc nữa.
Cảnh sát Tôn như gặp được cứu tinh: "Bộ trưởng Lâm."
Lâm Thanh Bách gật gật đầu: "Tôi vừa đi ngang qua, nghe nói có người gây sự, đã xảy ra chuyện gì?" Nói xong còn liếc nhìn Lý Kim Hoa đầy ẩn ý.
Lý Kim Hoa co rúm người lại. "Vậy, vậy thì, đồng chí cảnh sát, tôi đi trước đây."
"Đi cái gì mà đi, có khó khăn chính quyền sẽ giúp dì giải quyết. Cả ngày dì đến đây ầm ĩ, rốt cuộc là có chuyện gì." Lâm Thanh Bách nghiêm nghị ngồi xuống ghế.
Cảnh sát Tôn không khỏi đi rót trà đặt xuống bên cạnh cho anh.
Lý Kim Hoa không nói gì, Lâm Thanh Bách bèn hỏi cảnh sát Tôn: "Rốt cuộc là chuyện gì?"
Cảnh sát Tôn cực kì không muốn nói ra Hứa Nam Nam, hơi do dự một chút, mới kể lại chuyện Lý Kim Hoa tới đây tố cáo Hứa Nam Nam.
Cuối cùng lại nói: "Tôi đã đi tra xét, không có vấn đề gì cả. Nhưng bà ta cứ nhất quyết đẩy chuyện này lên người khác."
Lý Kim Hoa nói: "Tôi, tôi chỉ là cảm thấy chuyện đó có liên quan đến cô ta."
"Không bằng không chứng, chỉ bởi vì dì cảm thấy chuyện này là do người ta làm thì đồn cảnh sát sẽ bắt người, dì coi cục cảnh sát là cái gì?" Lâm Thanh Bách nhíu mày nói.
"Tôi... ".
"Nhưng dù sao gì, dân chúng có chuyện chúng tôi vẫn sẽ giải quyết. Thế này đi, hôm nay Tiểu Tôn không có thời gian đúng không, tôi với dì đi một chuyến, trước tiên tới gặp con trai dì để tìm hiểu tình hình."
Lý Kim Hoa khiếp sợ: "Tìm con trai tôi làm gì, không phải đi tìm Vu Nam Nam sao?"
"Không vội, tìm con trai dì tìm hiểu tình hình đã." Nói xong anh đứng lên, bước ra khỏi cửa trước. Thấy Lý Kim Hoa vẫn chưa đi, anh quay đầu lại nhìn thoáng qua: "Còn không đi?"
Lúc này Lý Kim Hoa mới miễn cưỡng đi theo.
Thấy hai người rời đi, cảnh sát Tôn nhẹ nhàng thở ra.
Mong là bà ta không đến đây nữa. Còn muốn kiện Vu Nam Nam người ta, chính bà ta mới là người chẳng tốt đẹp gì.
Cảnh sát Tôn tức giận nghĩ.
Tới bệnh viện, Lâm Thanh Bách bước vào phòng bệnh, nhìn thấy Đổng Vũ nằm trên giường, hai chân bó bột.
Bộ dạng đúng là rất thảm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận