Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 545

Tim cô khẽ động, vội nói: "Cô Trương, lần này cháu có mang theo chút thuốc, có lẽ có tác dụng, để cháu về nhà lấy sang cho bác Chu uống thử."
Nói rồi gấp gáp chạy đi.
Chu Vân Sơn nằm trên giường vô lực nói: "Tôi mất mặt quá." Bộ dạng đau đến mức sống dở chết dở này bị con cháu nhìn thấy sạch rồi.
Hứa Nam Nam gấp gáp về nhà họ Lâm, cũng chẳng thèm nói câu nào thì đã gấp gáp chạy lên lầu: "Cháu đi lấy ít đồ." Vào trong phòng cô đóng cửa lại, sau đó mở Taobao ra tìm rượu thuốc. Mua loại tốt nhất rồi vội vàng tìm chiếc bình thủy tinh rỗng ruột đổ vào. Giấu trong bọc đem xuống lầu.
Lâm Thanh Bách thấy cô gấp gáp như vậy, bèn hỏi: "Sao thế?"
"Không có gì, chỉ là bà có thứ muốn em đưa cho thủ trưởng Chu, bảo em đưa qua, thế mà vừa ngoảnh đầu đã quên mất." Nói xong cô chạy nhanh ra khỏi cửa.
Lâm Trường Chinh đang đọc báo, cũng ngẩng đầu nhìn một cái: "Không ngờ Nam Nam lại quen biết với nhà họ Chu."
Lâm Thanh Bách nói: "Chỉ là lứa trên quen biết mà thôi."
Lâm Trường Chinh thấy dáng vẻ cẩn thận của con trai mình, trong lòng có phần nghèn nghẹn. Ông có hại cô gái kia đâu, thế này là đang phòng bị ai chứ. Không thể trút ra với con cả, vừa lúc nhìn thấy thằng con thứ cà lơ phất phơ đang nằm xiêu vẹo đọc sách trên sofa, lập tức nghiêm mặt nói: "Có ngay ngắn được không hả."
Lâm Thanh Tùng xoa xoa mũi, thấy bản thân ngồi không thôi cũng trúng đạn. Có phải thiên vị quá không.
Trong bếp, Lý Uyển vừa nhặt rau, lông mày nhíu chặt. Bà ta không hiểu, Nam Nam sau lại quen biết với người nhà họ Chu. Có điều nghĩ lại thì cảm thấy chẳng có gì. Quan hệ giữa anh Lâm và nhà họ Chu không tốt. Con bé này lại có quan hệ với nhà đó, bà ta không tin trong lòng anh Lâm không có vướng mắc.
Ở một bên khác, Hứa Nam Nam vác thuốc đến nhà họ Chu.
"Cháu có chút rượu thuốc, chuyên trị phong thấp. Thử cho bác Chu thử xem sao ạ."
Chu Vân Sơn nghe vậy, lập tức lên tinh thần vài phần: "Là cần phải uống rượu vào đúng không."
Trương Văn Tú ấn ông ấy lại: "Cả ngày chỉ biết uống."
Hứa Nam Nam vội nói: "Rượu thuốc này chỉ bôi bên ngoài thôi bác, dùng nó bôi bên ngoài khớp xương ấy ạ, đợi đến khi chỗ khớp xương của bác nóng lên thì sẽ đỡ hơn chút."
Nghe lời này, Trương Văn Tú nhanh chóng cầm lấy, dùng tay bôi một chút, rồi xoa mạnh lên đùi của Chu Vân Sơn.
Chu Vân Sơn đau đến nhe răng, lại để ý Hứa Nam Nam và Tiểu Viên còn đứng bên cạnh nên ngại la lên.
Một lúc sau, cảm giác được trên xương bắt đầu nóng lên, cảm giác đau đến tận xương tủy lúc trước dường như cũng từ từ giảm dần, đôi lông mày của ông ấy nhếch lên: "Rượu, rượu thuốc này hữu dụng thật đấy."
Trương Văn Tú nghe vậy, vừa ngạc nhiên vừa vui mừng nói: "Thật ư?"
"Cảm thấy có vẻ tốt hơn vừa rồi đôi chút." Giọng điệu nói chuyện của Chu Vân Sơn thả lỏng hơn nhiều. Phải biết rằng lúc trước một khi phát bệnh thì ông ấy sẽ đau đớn cả ngày, tối đến chẳng thể ngủ được. Cũng chỉ có thể dựa vào Trương Văn Tú chườm nóng cho ông ấy nhưng không hữu dụng là bao.
Lần này khi đắp rượu thuốc lên thì hiệu quả rõ ràng.
Nghe thấy có tác dụng, Hứa Nam Nam thở phào: "Rượu thuốc này bác Chu cứ giữ lấy mà dùng."
Trương Văn Tú nói: "Nam Nam, cháu mua rượu thuốc này ở đâu đấy để lần sau cô cho người mua."
Hứa Nam Nam khó xử nói: "Rượu thuốc đó cháu mua lúc cháu đi công tác ở Thượng Hải, ngẫu nhiên gặp phải, trao đổi với người ta ạ. Tuổi ông bà cũng đã cao nên cháu trao đổi để sau này cho người trong nhà dùng. Lần này ra ngoài vì lo lắng trời lạnh đau nhức nên cháu mới mang đi một ít."
"Vậy chắc không dễ mua được rồi." Trương Văn Tú khá thất vọng.
Trong lòng Hứa Nam Nam chột dạ, nhưng hết cách rồi, có vài chuyện không thể nói thật được. Do lúc nãy thấy dáng vẻ của Trương Vân Sơn quá đáng sợ, cô mới gấp gáp đi mua.
Bạn cần đăng nhập để bình luận