Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 508

Hứa Kiến Sinh không còn mặt mũi nào đến trước mặt Hứa Nam Nam nữa, nhưng nếu Lý Tĩnh thật sự muốn thay đổi, muốn đến gần con gái thì hắn ta cũng sẽ ủng hộ.
"Tôi biết rồi." Lý Tĩnh ngoài miệng thì đồng ý rất nhanh, nhưng trong lòng lại không cho là như vậy. Cô ta coi như đã rõ, dù là con cái nhà ai cũng không thể trông cậy, là người thì vẫn nên dựa vào chính mình.
Trước đây, cô ta còn cho rằng có thể được thơm lây từ cha mẹ ruột, nhưng kết quả không phải vẫn phủi mông bỏ đi đó sao. Cháu trai, cháu gái, con gái, rồi cả cha mẹ đều không thể trông cậy được. Bây giờ ngay cả chồng cũng nói cô ta không đúng, cô ta không dựa vào mình thì còn có thể dựa vào ai.
Chờ Hứa Kiến Sinh đi rồi, mấy đứa nhỏ cũng đi học hết. Lý Tĩnh thay quần áo khá là tươm tất, chải tóc gọn gàng rồi cầm theo phiếu công nghiệp mà Hứa Kiến Sinh đưa ra khỏi nhà.
"Đồng chí Trương Hà, có người đến tìm cô."
Bên trong khu tập thể của ủy ban huyện, người gác cổng gọi với vào.
Người nhà của cán bộ sống trong khu tập thể của ủy ban huyện bình thường không được ra vào tùy với người ngoài. Nếu thân thích đến thì phải ở bên ngoài sân báo một tiếng.
Trương Hà là vợ của Lưu Kiến Quân. Bà ta nghe nói có người tìm mình thì ra ngoài xem. Khi thấy người đến là Lý Tĩnh, bà ta quay đầu đi về ngay.
"Ấy, bà thông gia." Lý Tĩnh vội hét lên.
Nghe thấy giọng nói này là da đầu của Trương Hà bắt đầu tê dại. Người này đến đây để làm gì? Muốn đến ăn vạ nhà bọn họ ư? Bà ta đang muốn giả vờ như không quen biết nhưng lúc này vợ của cục trưởng Cao lại bưng chậu đi xuống để giặt đồ. Bà ta thấy dáng vẻ này của vợ Lưu Kiến Quân thì hỏi: "Nhà cô có khách à?"
"Bà thông gia, tôi là bác dâu cả của Hứa Hồng đây." Lý Tĩnh vội vàng hét lên.
Đã ồn ào bị người khác nghe thấy, bà ta không thể làm như không thấy được nữa. Vợ của Lưu Kiến Quân cố căng da đầu cho gọi người vào, còn mình thì đi ở phía trước. Lý Tĩnh vội vàng bám theo sau.
Sau khi đến nhà của Lưu Kiến Quân, Lý Tĩnh mới phát hiện căn nhà dành cho cán bộ này rất khác. Mặc dù đều là nhà nhỏ hai gian nhưng hai gian nhà của người ta được xây trong tầng lầu, nhìn rất sáng sủa và rộng rãi. Hâm mộ thì hâm mộ, nhưng thấy vẻ mặt lạnh lùng của vợ Lưu Kiến Quân, trong lòng cô ta vẫn có chút không vui. Nếu không phải con nhóc Nam Nam đó không hiếu thảo thì con rể của cô ta cũng là lãnh đạo trực tiếp của chồng người này chứ bộ.
"Cô đến đây làm gì? Hồng Quân nhà chúng tôi không có nhà, thằng bé đã đến thủ đô rồi. Không phải đã nói rồi sao? Chờ sau này hẳn nhắc đến chuyện kết hôn." Vợ của Lưu Kiến Quân không kiên nhẫn nói. Bà ta vốn dĩ đã sắp quên mấy chuyện bực mình đó rồi, ngay cả trong khu tập thể cũng không có mấy người dám nhắc chuyện này trước mặt bà ta, nhưng người phụ nữ này vừa xuất hiện thì chuyện lại bị lôi ra lần nữa.
Lý Tĩnh vờ như không thấy vẻ mặt lạnh lùng của bà ta, mỉm cười: "Mặc kệ bọn nhỏ như thế nào, không phải người lớn như chúng ta nên qua lại nhiều hơn chứ, cô nói có phải hay không? Cha mẹ của cháu gái tôi đều ở dưới quê, không tiện đến đây, dù sao người làm bác dâu cả như tôi cũng nên lui tới viếng thăm. Hơn nữa, hai gia đình chúng ta cũng coi như có duyên, con gái của tôi là đối tượng hẹn hò của cấp trên của bộ trưởng Lưu nhà cô, là bộ trưởng Lâm á."
"Cái gì?" Vợ của Lưu Kiến Quân ngạc nhiên nhìn cô ta: "Có vài lời không thể nói bậy đâu. Khiến người nghe không vui, còn làm mích lòng người ta nữa đấy." Bộ trưởng Lâm mà có thể nhìn trúng nhà như bọn họ hay sao?
Lý Tĩnh nhìn thấy vẻ mặt khinh thường của bà ta thì trong lòng âm thầm khó chịu, nhưng ngoài mặt lại vẫn nửa cười nửa không.
Bạn cần đăng nhập để bình luận