Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 742

chẳng lẽ họ không biết những điều đó là xấu sao? Nhưng vẫn không thể thay đổi được.
"Thật hy vọng mọi chuyện sẽ mau chóng qua đi, cuộc sống tốt đẹp đến nhanh một chút đi mà."
Cô nhắm mắt than thở.
Dọc đường đi Hứa Nam Nam nằm mơ một giấc mơ rất dài, cô mơ thấy mình luôn muốn sinh một bé gái, kết quả lại sinh ba đứa con trai, cuối cùng các con lại sinh ba đứa cháu trai. Chuyện khiến Hứa Nam Nam không thể chịu được nhất chính là khi cô có tuổi rồi mà lại còn sinh một đứa trẻ, mà vẫn là một thằng nhóc thúi! Tinh tình quậy phá đến mức khiến người khác muốn bẻ gãy chân chó của nó.
Cháu trai cả thì đâu ra đấy, thằng cháu thứ hai thì quả thật khiến người ta muốn ghét, trái lại thằng cháu thứ ba lại ôn hòa nghe lời, nhưng tính tình thì lại ông cụ non.
Hứa Nam Nam nhức đầu không chịu được, nội tâm trở nên tuyệt vọng.
Lúc mở mắt ra, cô nhìn thấy khuôn mặt say ngủ của Lâm Thanh Bách.
Cô nghĩ tới người đàn ông này lúc ở trong mơ khi tuổi tác đã cao vẫn ủng hộ cô, vẫn chống đỡ cả bầu trời cho cô, thế là không nhịn được hôn nhẹ lên khóe miệng anh.
Sau đó cô thuận thế nằm vào trong ngực anh và ôm lấy cổ anh, Lâm Thanh Bách theo bản năng ôm lại cô, hai người ôm nhau thật chặt.
Hứa Nam Nam nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ không ngừng thay đổi, cô nở nụ cười thỏa mãn.
Ông trời đối xử với cô cũng không tệ lắm. Mặc dù tới cái thời đại gian khổ này, nhưng lại cho cô một cửa hàng Taobao để cho cô thể tự theo đuổi cuộc sống của riêng mình. Cho cô người thân, bạn bè, người yêu… Cô thấy thỏa mãn lắm.
Sau khi từ thủ đô về, Hứa Nam Nam bắt đầu chú ý đến báo và các tài liệu. Trong lòng cô vẫn ôm chút cầu may, hy vọng quỹ đạo sẽ có chút thay đổi.
Nhưng theo thông tin trên báo, mọi chuyện dường như vẫn đang đi theo hướng mà cô biết.
Sự thật chứng minh rằng sức mạnh của lịch sử không thể nào thay đổi được.
Kể từ tháng năm, huyện Nam Giang lại bắt đầu trở nên sôi nổi.
Hứa Nam Nam vá mấy miếng lên quần áo của mình, cố gắng làm cho quần áo trông mộc mạc và giản dị hết mức có thể. Sau đó, lại thêm hai miếng vá vào tay áo của Lâm Thanh Bách.
Khi hai vợ chồng đi ra ngoài, những người nhà của các cán bộ trong ủy ban huyện thấy miếng vá trên quần áo của họ, đều khen ngợi hai vợ chồng sống tiết kiệm và giản dị.
Lâm Thanh Bách căng mặt ra khỏi ủy ban huyện, sau đó nhìn miếng vá trên người mình rồi lại nhìn miếng vá trên người Hứa Nam Nam, trên trán chỉ hận không xuất hiện một vài vạch đen.
Anh cũng không có gánh nặng gì, tiền lương của anh có thể nuôi được vợ và cả hiếu thuận với người lớn, hoàn toàn lo được đầy đủ chi tiêu cho gia đình. Đừng nói là làm quần áo mới cho Hứa Nam Nam, cho dù thay quần áo mới một năm bốn mùa anh cũng có thể lo được.
Thế mà...
"Nam Nam, hay em may thêm mấy bộ quần áo mới nữa nhé."
Để vợ mình mặc quần áo rách, anh nhìn sao cũng thấy khó chịu.
Hứa Nam Nam không vui nói: "Anh không hiểu gì cả, đây là thời thượng mặc quần áo vá đó anh có hiểu không, kiểu này đang thịnh hành đấy. Em là vợ anh, em cho anh mặc gì thì anh cứ mặc cái đấy đi."
Lâm Thanh Bách không còn gì để nói, ngoan ngoãn đạp xe chở cô đi làm.
Hứa Nam Nam ngồi sau, không khỏi thở dài. Thời đại này đúng là khiến người ta không biết nói gì. Mặc dù có bằng khen, có hình chụp, bên trên còn có người giúp đỡ, nhưng cô vẫn muốn cố gắng để không phải dùng đến những thứ này.
Những thứ này suy cho cùng là con át chủ bài, dùng nhiều sẽ không tốt.
Đến hầm mỏ, Chu Phương thấy miếng vá trên người Hứa Nam Nam thì cười nói: "Chỗ rách của quần áo em trông hợp lý đấy, nhìn rất đẹp."
Hứa Nam Nam cười, tất nhiên rồi, cô đã bỏ ra bao nhiêu công sức để trông quần áo rách mà vẫn đẹp đấy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận