Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 763

"Đó không phải là do anh đã nói bị người ức hiếp thì tìm anh sao."
"Anh chỉ khách sáo một chút mà em còn tưởng thật à?" Đại Bảo rất bất mãn với đứa em trai ruột này, sao lại ngốc như vậy chứ. Còn không phải là vì cậu bé muốn đánh nhau nên mới phải tìm cớ à.
Khi Đại Bảo đang chuẩn bị cho miếng lòng trắng trứng cuối cùng vào miệng, chợt có ai đó kéo lấy ống quần của cậu bé, cậu bé cúi đầu nhìn xuống thì thấy em trai Tam Bảo đang ngẩng đầu nhìn mình với cái miệng chảy đầy nước miếng.
Cậu bé nhìn trứng luộc trong tay mình, lại nhìn em trai đang chảy nước miếng, sau đó nhét trứng luộc vào miệng thằng ba với vẻ mặt ghét bỏ.
Có hai đứa em trai như vậy, nếu cậu bé không nỗ lực một chút thì phải làm sao bây giờ?
Hứa Nam Nam vô cảm nhìn ba đứa nhỏ ngốc nghếch nhà mình, cô càng kiên định với quyết tâm không sinh nữa. Nếu lại sinh ra một đứa con trai nữa, cô biết phải sống thế nào bây giờ.
Áo bông nhỏ của cô đâu.
Không sao, chờ sau này mấy thằng nhãi này kết hôn và sinh cháu gái nội cho cô thì cũng như nhau. Hứa Nam Nam tự an ủi chính mình.
Trước tết, Lâm Thanh Bách lại nhận được thông báo phải về thủ đô một lần nữa.
Đây là lần thứ hai Giang Bá đưa ra yêu cầu này.
Bắt đầu từ năm trước, hướng gió ở thủ đô đã bắt đầu thay đổi rồi. Tuy rằng bây giờ Hứa Nam Nam rất ít khi rời khỏi Nam Giang, nhưng mỗi ngày vẫn kiên trì với thói quen đọc báo, từ trên báo cũng có thể nhìn ra một số thứ.
Trong số những thay đổi đó cũng có liên quan đến Hứa Nam Nam. Những tài liệu mà cô đã nộp lên trên, sau khi trải qua mấy năm thực tiễn, đã bắt đầu được sử dụng trong công nghiệp và quân sự nước nhà.
Sức mạnh của khoa học kỹ thuật bày ra đó khiến con người không có cách nào bỏ qua tầm quan trọng của tri thức.
Tuy rằng dòng chảy của lịch sử vẫn đang tiếp diễn theo hướng mà Hứa Nam Nam biết, nhưng cũng không thể phớt lờ những thay đổi nhỏ.
Hiện nay, trong nước đang trong tình trạng khát cầu phần tử trí thức, những phần tử trí thức bị lãng quên trước đó theo lẽ tự nhiên cũng được xem trọng trở lại.
Lần này Giang Bá gọi Lâm Thanh Bách quay về. Một là vì tình hình Nam Giang mấy năm nay được gió yên sóng lặng không giống với bên ngoài, khiến cho rất nhiều lãnh đạo trong quân đội vô cùng hài lòng. Hai là vì có nhiệm vụ bí mật muốn giao cho Lâm Thanh Bách.
Chuyện này cũng có nghĩa là Giang Bá chuẩn bị đề bạt Lâm Thanh Bách.
Lần này Hứa Nam Nam không ngăn cản Lâm Thanh Bách nữa. Đã sắp đến thời điểm phong trào kết thúc rồi, tương lai sẽ càng ngày càng tốt đẹp hơn. Cô không thể vì lợi ích của chính mình mà ngăn trở Lâm Thanh Bách.
Người đàn ông này không thể nán lại một thị trấn nhỏ như Nam Giang mãi được, anh có khát vọng của chính mình.
Ông Vu và bà Vu đều không muốn rời khỏi nơi này. Khi con người lớn tuổi, người ta thường nghĩ đến lá rụng về cội. Hứa Nam Nam không yên tâm để hai cụ ở lại nơi này. Cô mượn cớ chăm sóc con nhỏ để đưa hai cụ đến thủ đô với mình.
"Trước hết, ông bà nội cứ đến thủ đô xem tình hình bên đó thế nào, nếu sau này còn muốn về thì cháu lại đưa ông bà về." Hứa Nam Nam khuyên.
"Ông cố và bà cố cùng đi nhé, nếu ông bà không đi, chúng cháu sẽ nhớ hai người lắm lắm." Đại Bảo ôm chầm hai cụ.
Nhị Bảo cũng nói: "Sẽ không có ai bảo vệ chúng cháu lúc cha mẹ đánh chúng cháu nữa, chúng cháu sẽ bị đánh chết mất."
"Cha mẹ không đánh mà." Tam Bảo ngoan ngoãn lập tức bênh vực. Từ trước đến giờ cha mẹ chưa bao giờ đánh cậu bé, cậu bé rất ngoan.
"Cái đồ nịnh nọt!" Nhị Bảo hung dữ trừng mắt nhìn em trai nhà mình. Tại sao lại ngu như vậy, nịnh nọt cũng không biết chọn lúc mà nói, ông cố với bà cố không chịu đi theo thì biết làm sao giờ?
Bạn cần đăng nhập để bình luận