Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 64

Hứa Nam Nam không ở nhà, bà ta một bụng tức giận đương nhiên cũng chỉ có thể đi tìm Hứa Căn Sinh để phát giận.
Bây giờ chị em Hứa Nam Nam trở về, cả một bụng lửa giận của bà ta cuối cùng cũng tìm được người rồi.
Bà ta tức giận không màng mọi thứ muốn nhào về bên phía Hứa Nam Nam, vươn tay ra muốn đánh. Hứa Nam Nam vội vàng kéo Hứa Tiểu Mãn trốn sau lưng Hứa Kiến Sinh, để hắn ta đi ngăn cản bà Hứa.
Hứa Kiến Sinh cũng không ngờ tới bà ta trực tiếp xông đến, theo bản năng giơ tay ra cản lại. Nhưng dù sao hắn ta cũng từng là quân nhân, sức lực khỏe hơn người thường một chút, mấu chốt là bà ta còn có bàn chân bó, một cú cản như vậy, bước chân vốn không vững của bà ta hoàn toàn mất thăng bằng, mông liền ngồi xuống đất.
Hứa Kiến Sinh nhìn thấy bà ta ngồi ở dưới đất thì hoàn toàn ngây người.
Bà Hứa cũng ngẩn ngơ, chỉ trong nháy mắt, bà ta liền chỉ tay vào Hứa Kiến Sinh, khuôn mặt tràn đầy vẻ không dám tín: “Anh, anh đánh tôi?” Hình như sau khi hỏi một câu, bà ta mới phản ứng lại được, bản thân thật sự bị con trai đẩy ngã xuống đất, hơn nữa còn đang ở trước mặt rất nhiều người trong thôn, bị con trai mình ra tay.
Mặt mũi trong ngoài đều mất hết rồi, mặt mũi này chẳng còn cách nào nhìn người ta nữa, lửa giận trong lòng lập tức sôi trào lên, bà ta trực tiếp gào lên: “Ai da, con trai đánh mẹ rồi, con trai đánh mẹ rồi.”
Hứa Kiến Sinh sửng sốt nhìn tay mình, hình như cũng không dám tin mình lại đẩy ngã mẹ ruột, nhưng bà cụ đang ngồi trên đất khóc lóc chửi mắng, khiến hắn ta phải thừa nhận sự thật này.
“Ai ôi, em nói này anh cả, sao anh nhẫn tâm thế, lại ra tay với mẹ.”
Hứa Kiến Sinh còn chưa kịp đỡ bà cụ, Trương Thúy Cầm cũng gào lên chạy tới. Vừa giơ tay đỡ bà cụ, vừa mắng Hứa Kiến Sinh: “Mẹ của con, sao có người không có lương tâm như vậy? Con trai lại đi đánh mẹ, muốn bị sét đánh sao?”
Bà cụ được đỡ đứng dậy, tức đến mức cả người run rẩy, đầm đìa nước mắt.
Những người vây xem cũng không ngờ sẽ xảy ra chuyện như vậy, bà Hứa là ai, đó là nhân vật số một của nhà họ Hứa. Đừng thấy Hứa Kiến Sinh nở mày nở mặt ở bên ngoài, nhưng ở nhà vẫn phải nghe lời bà cụ. Bây giờ giỏi rồi, lại đẩy bà cụ ngã thẳng xuống đất.
“Kiến Sinh, cậu cũng thật là, dù thế nào đi nữa cũng không thể ra tay với người già.” Có người không nhìn nổi, bắt đầu trách cứ Hứa Kiến Sinh.
Mặc dù bà Hứa khiến người ta không thích lắm, nhưng dù gì cũng là người già, hơn nữa còn là mẹ ruột của Hứa Kiến Sinh. Người lớn tuổi trong thôn nhìn thấy cảnh tượng này, đều cảm thấy thương cảm, lo lắng sau này mình cũng sẽ bị con cái ra tay, cho nên nhìn thấy cũng sẽ nói một câu công bằng.
“Phải đó Kiến Sinh, dù sao cũng là mẹ cậu, sao có thể ra tay chứ? Bất hiếu quá. Lúc mẹ cậu sinh ra cậu khổ sở cỡ nào.”
“Tôi không ra tay, tôi không có...” Đối mặt sự trách mắng của người già trong thôn, Hứa Kiến Sinh cảm thấy rất oan uổng. Thật sự vừa nãy hắn ta không ra tay, chỉ ngăn cản theo bản năng. Nhưng bây giờ trong mắt mọi người, hắn ta đã trở thành đứa con bất hiếu ra tay với mẹ rồi.
Có chỗ dựa, bà Hứa hét lớn tiếng hơn: “Tôi tạo nghiệp chướng mà, nuôi thằng con bất hiếu, ra tay đánh tôi. Tôi sống còn có ý gì nữa, còn không bằng chết đi.”
Hứa Kiến Sinh sốt ruột, đầu đổ đầy mồ hôi.
Ban đầu Hứa Nam Nam đứng bên cạnh lạnh lùng nhìn họ cắn nhau, nhưng càng xem càng khó chịu. Bà cụ gây ầm ĩ lớn như vậy, hình như không có lợi cho cô. Bà cụ có cái đức tính không có lợi thì không lắm miệng, không có lợi cho bà ta thì bà ta ồn ào làm gì?
Rõ ràng là ra tay chiếm lợi thế, giáng đòn phủ đầu.
Bà già này không đọc nhiều sách, nhưng lắm mưu mô.
Bạn cần đăng nhập để bình luận