Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 165

Bây giờ chuyện cô ta sốt ruột là, nếu bác gái không thể chuyển hộ khẩu phi nông nghiệp, có nghĩa giấc mơ ăn lương thực hàng hóa của họ sẽ vỡ nát. Ở quê cũng không bằng trước đây, bác cả lại phải trợ cấp cho quê nhà, còn phải nuôi mấy đứa bé, có thể gánh vác nổi sao? Long Long và Lỗi Tử là cháu trai, nhất định bà và bác cả sẽ để hai người họ đi học, chị ta và Hứa Hồng thì chưa chắc.
Chị ta thấy rõ ràng Hứa Hồng vẫn có hơi không dám tin.
Xem ra chị ta phải nghĩ cách về nhà bàn bạc chuyện này với mẹ, chị ta không muốn bị người nhà vứt ở một bên như nhỏ Hai và nhỏ Tư.
Hứa Hồng được Hứa Mai Tử nhắc nhở như vậy, hình như cuối cùng cũng nhận ra điều gì. Ôm sách vở chạy về nhà, chạy còn nhanh hơn Hứa Mai Tử.
“Bác gái, giáo viên của chúng cháu nói bác bị trong mỏ báo cáo phê bình, là thật sao?” Hứa Hồng vừa vào nhà đã ầm ĩ mở ra.
Lý Tĩnh nửa nằm trên giường, trên đầu đặt một chiếc khăn ướt, nhìn vô cùng yếu ớt.
Sau khi chuyện báo cáo phê bình hôm nay xảy ra, cô ta đã hôn mê, cũng may là hôn mê, lúc này mới không cần đối mặt với sự cười nhạo của nhiều người. Cô ta cũng không ngờ chuyện này lại ầm ĩ như vậy, khoáng trưởng cũng tự mình ra mặt, nói cô ta làm chuyện không đứng đắn ở trong mỏ, khiến cô ta bị kiểm điểm sâu sắc, còn bảo Hứa Kiến Sinh mỗi ngày về dạy môn chính trị cho cô ta, để cô ta sớm tỉnh ngộ.
Cả đời này cô ta chưa từng mất mặt như vậy, cho dù lúc đầu làm người làm ở nhà địa chủ, cô ta cũng có thể diện, ăn mặc không thua kém cô chủ nhà giàu, đi ra ngoài cũng là người có tiếng tăm. Đâu có bộ dạng như hôm nay, bị những thợ mỏ bẩn thỉu chỉ lỗ mũi chế nhạo.
Nghe Hứa Hồng nói tới chuyện này, vết thương lòng chưa khỏi của cô ta lại bị rách ra: “Sao, con nít con nôi hỏi chuyện này làm gì, cũng muốn cười nhạo tao sao?”
Mặc dù Lý Tĩnh không trả lời thẳng, Hứa Hồng cũng nghe ra ý trong lời nói của cô ta, bác gái thật sự bị báo cáo phê bình ...
“Bác gái, vậy chuyện chuyển hộ khẩu phi nông nghiệp, khi nào có thể làm?” Chị ta căng thẳng nhìn Lý Tĩnh.
“Qua đợt này đi.” Lý Tĩnh nói qua loa.
“Vậy có bị ảnh hưởng không?” Hứa Hồng hỏi, bây giờ chị ta lo lắng chuyện này nhất.
Hứa Mai Tử đứng bên cạnh không lên tiếng, trong mắt có chút vội vàng.
“Sao, lo chúng mày bị ảnh hưởng?” Lý Tĩnh nghiêm mặt vỗ giường nói. Hứa Hồng sợ hết hồn, đây là lần đầu tiên Lý Tĩnh tức giận với chị ta, lập tức không phản ứng kịp.
Hứa Mai Tử vội vàng kéo Hứa Hồng: “Chị Cả, chúng ta đi nấu cơm đi, bác gái không thoải mái, chúng ta đừng quấy rầy bác.” Nói xong thì kéo Hứa Hồng ra bên ngoài.
Nhìn hai đứa bé đi ra ngoài, lúc này Lý Tĩnh mới thở một hơi. Vẫn là Mai Tử hiểu chuyện, nhưng mà không thể để người ở quê biết chuyện này, bằng không chắc chắn những người đó không tha cho cô ta.
“Đều do con nhỏ chết tiệt đó, hại chết mình rồi.” Lý Tĩnh hít một hơi, tức giận lau nước mắt. Sao số mình khổ như vậy, không gặp được cha mẹ tốt, lại không gặp mẹ chồng tốt, con gái cũng không hiếu thảo. Ông trời thật là không có mắt.
Một lát sau Hứa Long và Hứa Lỗi cũng về.
Hai người không hề biết chuyện trong nhà, hôm nay cũng không đi học, ngược lại đã chạy đến rừng cây nhỏ sau trường đào tổ chim. Nhưng mà hai người ngược lại là phát hiện một chuyện.
“Chúng cháu thấy nhỏ Tư, lúc tan học, mấy đứa nhóc đi cùng nó, chúng nó còn ăn kẹo.”
Hứa Long thở hồng hộc nói, nhưng mà rõ ràng không tức giận vì thấy Hứa Tiểu Mãn, mà là thấy họ ăn kẹo nhưng không cho cậu bé ăn.
Buổi trưa Hứa Kiến Sinh cũng ở nhà ăn cơm, nghe thấy vậy thì hỏi: “Tiểu Mãn đi học rồi?”
Ngay sau đó lại nghĩ đến chuyện gì, phải rồi, Tiểu Mãn ở tuổi này cũng nên đi học, lúc đầu Nam Nam ở tuổi này mới học lớp một.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận