Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 309

Lý do rất hay rất hùng hồn. Vừa nghe đã thấy không đáng tin. Chị gái đồ xanh cũng không muốn hỏi nhiều. Dù sao, các mục đúng là được.
Có rất nhiều đồ, Hứa Nam Nam trầy trật lắm mới mang ra khỏi cửa được.
Ngày nay trở thành côn buôn di tích văn hóa chẳng dễ dàng gì, còn phải làm cả cu li.
Thấy thời gian không còn sớm, Hứa Nam Nam đi đến bên đường, định gọi xe thì dì Kiều đột nhiên chạy tới.
"Tiểu đồng chí, cô mua chỗ vật liệu này về không phải để làm ghế đẩu phải không." Vẻ mặt Dì Kiều tỏ ra hiểu rõ mọi chuyện.
Hứa Nam Nam nghiêm túc nói: "Để làm ghế đẩu thật đấy ạ." Chỉ là sẽ khắc lên trên mặt ghế rồi làm thành một cái ghế đẩu nhỏ tinh xảo quý về vật liệu và có phong cách.
Dì Kiều không tin: "Vừa nãy tôi thấy hết rồi, cô nhặt một ít đồ cũ trong đó... những đồ cô lấy ra đó ngoài đồ để thu thập bảo tồn thì không có tác dụng gì khác cả. Cô yên tâm, tôi hiểu, ông cụ nhà tôi lúc trước cũng vậy, có tiền không có chỗ tiêu nên đi khắp nơi sưu tầm bảo bối. Lúc đầu, còn nghĩ đến việc đến Bắc Kinh để lấy một số bảo vật ở cố cung nữa đấy."
Còn là nhà tư bản lớn lớn cơ đấy. Hứa Nam Nam kinh ngạc nhìn dì Kiều.
Đây là nhà tư bản còn sống đấy.
Được rồi, trước mặt người thông minh, tôi cũng không giả vờ nữa, dù sao đây cũng không phải chuyện phạm pháp, cũng không phải thời chiến dịch đạp đổ bốn cái cũ. Còn có thể vì chuyện này mà bắt cô sao? "Thực ra ông tôi cũng thích cái này, ông dạy học, hàng ngày thường hay nghiên cứu về những thứ này."
Ông tôi ở trị trấn Nam Giang, dì có thể đi hỏi ông ấy.
Dì Kiều nhìn sang bên cạnh, sau đó đi tới, nói: "Tôi cũng không nói nhiều với cô nữa, trước mặt là phố tây, tôi quét rác ở đó, nếu ngày mai cô có thời gian, buổi trưa đến tìm tôi."
Tim Hứa Nam Nam đập một cái, có chút không chắc: "Dì, dì nói rõ chút đi."
"Đống đồng nát đó đó." Dì Kiều nhìn gói hàng cạnh chân Hứa Nam Nam: "Nhà chúng tôi có, là đồ tốt."
Tim của Hứa Nam Nam nhảy lên.
"Nếu cô thật sự có thể làm chủ, thì đến tìm tôi." Nói xong thì xoay người rời đi.
Hứa Nam Nam đứng tại chỗ ba giây, sau đó nhanh chóng xoay người, cầm túi gỗ rồi bình tĩnh gọi xe, lên xe, quay về nhà khách!
Sau khi xuống xe, việc đầu tiên là tìm một cái hẻm nhỏ không ai để ý đến, đưa đồ vứt vào trông Taobao.
Cô tìm một nhà hàng rồi ăn cơm một cách lơ đễnh, sau đó vội vàng trở về nhà khách.
Sau khi tắm rửa xong, nằm trên giường, Hứa Nam Nam lật người qua lật người lại, không ngừng suy nghĩ về những gì dì Kiều nói.
Ngày mai có nên đi hay không đây?
Đi hay không?
Đi không.
Đi...
Sau khi quyết định, cô ngủ một giấc thật ngon. Khi thức dậy, mặc một chiếc áo khoác xanh quân đội, một chiếc quần xanh lam và đôi giày giải phóng.
Để dễ chạy… dễ khuân vác.
Ngồi lên xe, đến nơi gần trạm thu hồi đồ phế thải ngày hôm qua, cô đi vòng quanh rồi rẽ vào phố tây.
Không cần tốn sức tìm đã nhìn thấy dì Kiều đang cầm cây chổi to ra sức vung vẩy.
Bà dì này nhìn thật tràn đầy năng lượng.
Hứa Nam Nam đợi bà ấy quét đến rồi mới gọi: "Dì Kiều."
Dì Kiều quay đầu lại nhìn thấy cô, lập tức nhìn hai bên, nhỏ giọng nói: "Đợi tôi quét xong đã."
Hứa Nam Nam đi sang một bên, nhìn bà ấy tiếp tục quét về phía sau.
Đợi cô nhìn ngắm gần hết phong cảnh con phố thì dì Kiều mới mồ hôi đầm đìa đi tới.
"Có thể làm chủ?"
"Có thể."
Dì Kiều cầm cây chổi lớn đi về phía trước, đi qua một con hẻm, nhìn thấy một cái sân, là kiểu sân có ba lối ra vào ngày xưa. Trong sân phơi đầy quần áo, có vài đứa trẻ đang chơi bên trong. Dì Kiều không vào trong sân mà vào cửa phụ.
"Trước đây, chỗ này là chỗ ngủ của người gác cổng. Phụ nữ phải sống ở sâu bên trong sân. Bây giờ thì chú trọng chuyện này nữa."
Trong nhà có một cậu bé đang đang ngủ trên giường, dáng vẻ trông rất bình yên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận