Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 499

Hứa Nam Nam mỉm cười, hít vào một hơi, sau đó đi ra ngoài. Ở bên ngoài, công nhân kết thành nhóm lục tục rời đi, có người quen biết Hứa Nam Nam còn chào hỏi từ xa. Hứa Nam Nam mỉm cười đáp lại từng người một. Khi sắp đến cổng ra vào của hầm mỏ, cô cũng không còn tâm trạng nào nữa.
Khi đến cổng, rốt cuộc cô cũng thấy một bóng dáng quen thuộc.
Lâm Thanh Bách đang mỉm cười nói chuyện với Vệ Quốc Binh, mấy người gác cổng đều vây quanh anh, mỗi người một điếu thuốc, khói thuốc lượn lờ. Một khung cảnh không quá đẹp mắt như vậy vô hình trung làm nổi bật sức hút độc đáo của người con trai đang đứng ở giữa ấy.
Những người đó thấy Hứa Nam Nam đến thì tự giác tản ra. Vệ Quốc Binh cười nói: "Hôm nay Nam Nam vừa đi công tác về, hẳn là bận rộn lắm, đồng chí Lâm đã đợi được một lúc rồi."
Lâm Thanh Bách mỉm cười: "Không có gì, công việc quan trọng hơn." Anh nói xong thì đẩy xe về phía cô.
Hứa Nam Nam liếc anh một cái, tiếp tục đi về phía trước, Lâm Thanh Bách đẩy xe đi theo bên cạnh. Hai người vẫn không nói với nhau câu nào. Chờ ra khỏi cổng hầm mỏ, Lâm Thanh Bách leo lên xe: "Nam Nam."
Hứa Nam Nam đứng lại, nhìn anh.
Hai người yên lặng nhìn ngắm đối phương. Một lát sau, Lâm Thanh Bách cong môi nói: "Đường không bằng phẳng, ngồi xe cũng cộm lắm, chuyện anh có thể làm là chuẩn bị cho em một cái đệm ngồi. E rằng ngồi lâu sẽ thấy không thoải mái. Có lẽ vì muốn làm cho con đường của chúng ta đi được thuận lợi nên anh đã làm ra một số chuyện khiến em không vui, nhưng anh vẫn muốn hỏi em một câu, em có đồng ý cùng anh đi tiếp con đường không dễ đi này hay không?"
Hứa Nam Nam hít một hơi rồi đi đến băng ghế sau xe đạp. Cô giẫm lên bàn đạp sau xe và ngồi xuống.
"Đồng chí Lâm, em cũng không còn nhỏ và thiếu hiểu biết như anh nghĩ đâu. Nếu gặp phải con đường không dễ đi thì anh cứ nói với em một tiếng, để em còn chuẩn bị trước. Nếu không em lại lo lắng bị xóc nảy rớt xuống mất."
Lâm Thanh Bách quay đầu lại nhìn cô, mỉm cười: "Được, vậy thì em ôm anh chặt vào, nếu không cẩn thận bị xóc nảy rớt xuống thì còn có thể kéo anh theo."
"Đừng nói như kiểu em sẽ kéo chân sau của anh như vậy, em ngồi rất vững, đi nhanh lên."
Sau khi nghe được câu trả lời của người phía sau, chiếc xe đột ngột lao về phía trước, anh đạp rất nhanh, nhanh hơn bất cứ lần nào trước đây. Giống như dáng vẻ mỗi lần Hứa Nam Nam thấy anh đạp xe nhanh như thể đang bay trước khi hai người quen nhau.
Hứa Nam Nam nắm chặt quần áo của anh, trong lòng thầm nghĩ, nếu ngã xuống thì hai người cùng ngã.
Chờ khi đạp đến đoạn đường gồ ghề lồi lõm thì tốc độ của xe đạp mới chậm lại.
"Người ngồi ở phía sau ơi, trong lòng vẫn còn nhớ nhung." Lâm Thanh Bách mỉm cười với vẻ bất đắc dĩ.
Hứa Nam Nam khẽ dựa vào lưng anh: "Em đã đến gặp thầy Hạ. Là người mà lần trước ở thôn họ Hứa em đã kể với anh. Ông ấy đã kể cho em nghe về chuyện của con trai ông ấy."
Sống lưng của Lâm Thanh Bách thẳng lên: "Ừ, nói gì vậy?"
"Nói rất nhiều và em càng hiểu về con trai của ông ấy hơn. Mặc dù người đó là một đồng chí không thật thà lắm, nhưng cũng là người khiến người khác yêu thích. Đồng chí Lâm này, anh phải học hỏi người ta đấy, sau này hãy làm một đồng chí khiến mọi người yêu quý."
Lâm Thanh Bách cười: "Được."
"Sau này có chuyện gì cũng phải nói với em, chúng ta cùng nhau nghĩ cách. Em có rất nhiều cách."
"Ừ."
"Đồng chí Lâm này, em phát hiện là anh không còn khiến người khác yêu thích như lúc trước nữa."
"..."
Buổi tối, khi Lâm Thanh Bách về đến nhà, tinh thần của anh rất phấn chấn. Anh vẫn cởi giày, rửa mặt, và đọc báo như thường lệ. Chỉ là khi anh đọc báo, lông mày luôn nhướng lên.
Lâm Thanh Tùng ở nhà thở ngắn than dài. Nhìn thấy dáng vẻ đó của anh trai, cuối cùng cậu ta cũng thấy yên lòng.
"Anh, anh làm hòa với cán sự Vu rồi hả?"
"Ừ."
Bạn cần đăng nhập để bình luận