Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 611

Cô mặc chiếc áo khoác quân đội màu xanh và mái tóc tết bím hai bên buông xuống hai bên vai.
"Thật sự là cô ta." Tôn Hỉ Mai nhìn chằm chằm người ấy.
Cao Kiến Quốc nghe thấy, ngẩng đầu liếc một cái, cũng ngây người. Đây, đây không phải là người yêu của tên họ Lâm đó sao?
Ông ta còn đang ngạc nhiên, Tôn Hỉ Mai ở bên cạnh lại đột nhiên mở cửa đi ra ngoài: "Vu Nam Nam."
Hứa Nam Nam đang vội đi về nội thành, chuẩn bị đến nhà khách để xem thử đồ ở trong hộp, mới ra khỏi thì nhìn thấy trên đường lớn có một chiếc xe hơi đang dừng. Cô còn đang nghĩ thầm trong xe là người như thế nào thì đã nhìn thấy Tôn Hỉ Mai chạy đến.
Hứa Nam Nam cũng không quá ác cảm về Tôn Hỉ Mai. Nhiều nhất chỉ là một đồng chí nữ yêu thầm và theo đuổi Lâm Thanh Bách thôi. Chỉ cần Lâm Thanh Bách giữ mình cho tốt, cô cũng không sao cả. Chỉ cần Tôn Hỉ Mai đừng theo đuổi quá quá đáng là được. Cho nên lúc này nhìn thấy Tôn Hỉ Mai, trong lòng cô cũng không cảm thấy quá ghét bỏ, chỉ cảm thấy thế giới này có phải là quá bé rồi không, vậy mà cũng có thể chạm mặt.
"Đồng chí Tôn Hỉ Mai à, lâu rồi không gặp, sao cô lại đến tỉnh lỵ?" Hứa Nam Nam bình tĩnh chào hỏi.
Tôn Hỉ Mai nhíu mày: "Vừa nãy cô đi làm gì đấy, một thân một mình đi ngoại thành làm gì vậy?"
Nghe cô ta chất vấn, Hứa Nam Nam căng thẳng trong lòng, sau đó lại thả lỏng. Lúc nãy cô nhìn qua rồi, quanh đây không có ai cả. Nếu như Tôn Hỉ Mai nhìn thấy gì đó thì lúc này cũng đã không hỏi câu này rồi.
"Không có gì, chỉ là thấy cảnh xuân đẹp đẽ nên tôi ra ngoài đi chơi thôi. Kết quả đi một mình nên thấy quá nhàm chán, đang chuẩn bị quay về đây." Cô lại ngó ngó vào trong xe, đột nhiên nhìn thấy Cao Kiến Quốc qua cửa xe trước, lông mày giật giật: "Đồng chí Tôn Hỉ Mai à, cô đi cùng đồng chí nam à." Vậy mà còn ở cùng chỗ với Cao Kiến Quốc. Tôn Hỉ Mai nghĩ gì vậy không biết.
"Cô đừng nói lung tung, đây là trưởng ban Cao, ông ta đang đưa tôi đến Nam Giang."
Tôn Hỉ Mai vội vàng nói, chỉ sợ Hứa Nam Nam lại nói linh tinh với Lâm Thanh Bách.
Hứa Nam Nam cũng không rảnh rỗi quản chuyện của cô ta, tùy Tôn Hỉ Mai với người nào ở bên nhau, cũng không liên quan gì đến cô. "Là vậy à. Vậy đồng chí Tôn Hỉ Mai, không làm phiền mọi người đi Nam Giang nữa, tôi đi trước đây."
Cô nói xong vẫy vẫy tay, cười rồi đi qua người Tôn Hỉ Mai.
Dù sao đồng chí Lâm cũng đi thủ đô rồi.
Tôn Hỉ Mai thấy cô ta cứ thế mà đi rồi, quay người hô lên: "Cô đợi đã." Cô ta đuổi theo, chặn trước người Hứa Nam Nam, nghiêm túc nói: "Lần này tôi đến đây là được dì Lý ủng hộ đó. Cô nên tự biết mình đi."
"Vậy à, tôi thấy mình tốt lắm." Hứa Nam Nam cười nói một câu, cũng không để ý đến cô ta nữa, tiếp tục đi.
Lần này Tôn Hỉ Mai cũng không chặn cô nữa.
Chỉ là nghiến chặt răng nhìn theo bóng dáng Hứa Nam Nam đi xa. Con nhóc này da mặt cũng dày thật đấy.
Chẳng qua là ỷ vào việc anh Thanh Bách tạm thời còn chưa nhìn rõ mà thôi. Đợi một ngày nào đó anh Thanh Bách tỉnh táo rồi, cô nghĩ rằng mình sống ở cái thị trấn nhỏ như vậy tốt lắm à, còn thật sự cho rằng mình là người thành phố rồi sao.
Tôn Hỉ Mai vốn cho rằng trong lòng mình xem thường Hứa Nam Nam là sẽ thấy dễ chịu hơn chút, kết quả là càng bực bội hơn. Thế là cô ta dứt khoát không nghĩ gì nữa, chui vào trong ô tô ngồi.
Cao Kiến Quốc ngồi ở trong xe quan sát Tôn Hỉ Mai với Hứa Nam Nam. Trong lòng vẫn luôn bất an, lo lắng Tôn Hỉ Mai với đồng chí nữ kia thân thiết, đến lúc đó Tôn Hỉ Mai sẽ biết những chuyện mà ông ta đã làm.
Nhưng kết quả xem ra không giống vậy, đặc biệt là nét mặt khó ở của Tôn Hỉ Mai sau khi vào trong xe.
Bạn cần đăng nhập để bình luận