Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 536

Có lẽ là do cảm thấy đây là phòng của Lâm Thanh Bách nên cô ngủ rất an giấc, Hứa Nam Nam ngủ mãi cho đến khi nghe thấy tiếng gõ cửa.
Nhìn thấy Lâm Thanh Bách đã sửa soạn gọn gàng chỉnh tề ở bên ngoài, lúc này cô mới nhớ tới sáng sớm hôm nay mình còn phải đi xem kéo cờ đấy. Thế là cô vội về phòng luống cuốn thay quần áo.
Ngày mùa đông rét căm căm, mỗi một câu nói ra đều lượn lờ sương khói. Nhưng dù là vậy, người trên đường lớn vẫn rất đông đúc. Người qua lại tất bật, ai nấy cũng vội vàng đi làm việc. Hứa Nam Nam phát hiện mặc dù tất cả những công nhân kia vô cùng vội vã nhưng đều nở một nụ cười trên mặt, hiện rõ vẻ chờ mong hăng hái.
Bầu không khí này là điều không tài nào cảm nhận rõ rệt được ở thị trấn nhỏ Nam Giang. Bọn họ thật sự làm việc bằng lòng nhiệt tình và nghị lực, mong mỏi được cống hiến cho quốc gia này. Chỉ nhìn họ thôi, Hứa Nam Nam đã cảm thấy cả người đầy sức lực.
Khi đến quảng trường, trời chỉ vừa tảng sáng.
Hứa Nam Nam nhìn trái nhìn phải vẫn không nhìn thấy đội nghi thức danh dự, tuy cô chưa bao giờ xem tận mắt cảnh kéo quốc kỳ nhưng trước đây từng xem qua trên ti vi. Những người cầm quốc kỳ của đội nghi thức danh dự mặc đồng phục, họ phất quốc kỳ lên không trung bằng một động tác đẹp đẽ, quốc kỳ đón gió tung bay theo làn gió ở thủ đô. Khung cảnh ấy vừa nhìn đã thấy làm lòng người kích động.
Hứa Nam Nam đợi một lát, cô nhìn thẳng vào người đàn ông trung niên, người đàn ông mặc đồng phục ấy lấy một lá quốc kỳ ra từ trong túi. Kế đó lồng quốc kỳ vào dây với sắc mặt trang nghiêm, quốc kỳ bắt đầu bay lên chầm chậm…
Người đàn ông kia vẫn đang hát quốc ca, quốc kỳ ở bên cạnh bay cao lên, giọng hát của ông ấy càng to rõ hơn.
Hứa Nam Nam không kiềm được mà hát nhỏ theo cùng.
Quốc kỳ bay lên, quốc ca kết thúc, người công nhân kia chào một cái rồi lại vội vội vàng vàng đi làm.
Hứa Nam Nam nhìn chằm chằm vào quốc kỳ một lúc lâu, sau đó quay đầu nhìn Lâm Thanh Bách: "Không phải đội nghi thức danh dự kéo cờ à?"
Lâm Thanh Bách cũng không nhìn quốc kỳ nữa: "Đội nghi thức danh dự gì?"
"Người kéo cờ nè, người bảo vệ cờ nè…" Hứa Nam Nam đột nhiên nghĩ đến điều gì đó. Nghi thức kéo cờ mà cô biết đều là ở thật lâu thật lâu sau này. Còn bây giờ quả thật cô cũng không rõ có giống trước kia hay không. Có lẽ vì chuyện kéo quốc kỳ là chuyện ai cũng biết, chỉ cần là nhân dân trong nước thì dù có không đi xem tận mắt cũng biết cảnh kéo quốc kỳ trông như thế nào. Thế nên cô vô thức nghĩ rằng cho đến nay những việc này đều giống như thế.
Lâm Thanh Bách xoa đỉnh đầu đội mũ của cô: "Em suy nghĩ cái gì trong đầu cả ngày vậy."
Hứa Nam Nam rầu rĩ nói: "Suy nghĩ vẩn vơ." Cô quên mất, vào thời gian này, trên dưới cả nước nào còn sức lực chú trọng đến những chuyện liên quan đến nghi thức thế này kia chứ.
Tại nhà họ Lâm, sớm tinh mơ Lâm Trường Chinh đã trở về từ bên ngoài. Ông ở trong doanh trại suốt một đêm, nếu không vì Lâm Thanh Bách về thì sáng hôm nay ông cũng không có ý định quay về.
Ông vừa đi vào trong nhà vừa để Lý Uyển giúp ông thay chiếc áo khoác nhiễm khí lạnh trên người: "Thanh Bách đâu, nó chẳng phải kiểu người ngủ nướng mà."
Lý Uyển đáp: "Đã ra ngoài từ sáng sớm rồi, dẫn theo cô gái kia ra ngoài đi dạo. Anh nói xem giữa mùa đông thế này mà làm gì vậy chứ, không biết quan tâm đến người ta gì cả."
Nghe thế, động tác thay giày của Lâm Trường Chinh hơi khựng lại. Sau đó lắc đầu cười: "Cuối cùng trông thằng nhóc này cũng giống những đứa nhỏ cùng trang lứa khác rồi, còn biết lấy lòng vợ."
Thấy ông vô tâm vô tư như vậy, trong lòng Lý Uyển hơi không thoải mái, bà ta vừa đi pha trà cho ông vừa nói: "Đàn ông con trai suốt ngày vây quanh phụ nữ còn ra thể thống gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận