Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 154

Thấy Hứa Nam Nam nhìn qua, anh ấy cũng không đi qua, nói đôi câu với Hứa Linh bảo cô nhóc tự đi qua, sau đó xoay người rời đi.
“Cảm ơn chú Vệ.” Hứa Linh la một câu, thì chạy về phía Hứa Nam Nam.
“Nhỏ Năm, sao em lại tới đây?” Hứa Tiểu Mãn vô cùng vui mừng, đến dắt tay của Hứa Linh, kéo cô nhóc đến ăn cùng.
Hứa Linh vẫn chưa ăn hết bánh bao ngô, cầm bánh cắn hai miếng, phồng quai hàm nói: “Chị, mẹ lại muốn chị đi, mẹ muốn để thím Hai tới thay công việc của chị.”
Hứa Nam Nam nghe thấy chuyện này, nhíu mày: “Xảy ra chuyện gì?” Thấy Hứa Linh rất lâu không nuốt xuống, cô vội vàng đưa cháo gạo kê của mình cho Hứa Linh uống.
Hứa Linh uống một ngụm lớn, lập tức nói lại chuyện mà mình nghe được ở nhà.
“Chị, mẹ đã nói như vậy, em nghe thấy hết.” Hứa Linh vừa cắn bánh bao vừa ăn cháo gạo kê mà Hứa Nam Nam cho mình, miệng vẫn ậm ờ nói hết chuyện mà mình nghe thấy ở nhà.
Hứa Nam Nam cũng không ngờ Lý Tĩnh lại có suy nghĩ như vậy, thế mà còn cảm thấy công việc của cô có thể mặc cho cô ta quyết định, cho rằng cô ta là ai chứ?
“Tiểu Linh, làm tốt lắm, sau này nếu còn chuyện gì thì chạy đến nhà ăn tìm chị, chị cho em ăn ngon.” Hứa Nam Nam cười híp mắt xoa đầu Hứa Linh.
Khác với Tiểu Mãn hiền lành hướng nội, đứa bé này rất lanh lợi.
Hứa Linh nói: “Chị, nếu cha đồng ý thì sao?”
“Không sao, họ không có bản lĩnh đó, ăn trứng gà này.” Hứa Nam Nam lột vỏ trứng cho cô nhóc.
Đôi mắt của Hứa Linh sáng lên, há miệng cắn một miếng: “Trong nhà chỉ có anh Long Long và anh Lỗi Tử được ăn trứng gà, chị Cả và chị Ba đều không được ăn.”
“Sau này mỗi ngày Tiểu Linh cũng ăn một quả. Em lén lút tới, đừng để người nhà biết, nếu không sẽ bị đánh.” Hứa Nam Nam dặn dò.
Hứa Tiểu Mãn cười nói: “Tiểu Linh, sau này chị cũng cho em.”
“Em không muốn, em chỉ ăn một quả. Em mà ăn, thì chị sẽ không cao. Chị phải cao, phải cao hơn mấy người chị Cả, sau này sẽ có thể giúp em đánh họ.” Hứa Linh nghiêm mặc, nói chuyện vô cùng nghiêm túc, cô nhóc nằm mơ cũng mong có một ngày có thể đánh thắng đám người chị Cả.
Hứa Nam Nam cười: “Sau này mỗi ngày chúng ta mỗi người ăn một quả, đều cao lớn. Tiểu Mãn phải cố gắng ăn, nếu không đến lúc đó Tiểu Linh sẽ cao hơn em.”
Nói tới chiều cao của Hứa Tiểu Mãn, Hứa Nam Nam thật sự hơi lo lắng. Trước tám tuổi, dù sao nguyên chủ còn có thể ăn mấy bữa no, mà Hứa Tiểu Mãn về thôn từ năm hai tuổi, thì không sống tốt được một ngày, thường xuyên ăn bữa đực bữa cái. Trong ký ức, lúc đứa bé này ba tuổi, đi đường cũng không vững.
Từ sau khi cô đến, Hứa Tiểu Mãn cũng có thể ăn no, thỉnh thoảng có thể ăn một bữa thịt, bữa nào cũng được ăn trứng, mặt đã tròn lên, nhưng vóc dáng lại chậm phát triển.
Chốc nữa vẫn phải mua sữa bò trong Taobao để bồi bổ, uống sữa tươi chắc có thể cao lên. Dù sao cũng không phải không thể cung cấp, uống thoải mái.
Ăn cơm xong, Hứa Linh cũng không muốn đi về. Bình thường ở nhà cũng không có ai chơi với cô bé, trở về còn bị đánh, không bằng cứ ở ký túc xá chơi với Tiểu Mãn.
Hứa Nam Nam còn phải đến nhà ăn giúp làm cơm trưa, cũng để mặc hai đứa bé tự chơi.
Còn chuyện mà Hứa Linh nói, cô không lo.
Mặc dù cô là nhân viên tạm thời, nhưng cũng là đi cửa sau... Khụ khụ, cho dù thế nào, nếu khoáng trưởng Lý người ta đã sắp xếp cô vào mỏ, cũng sẽ không dễ dàng để người ta cướp đi.
Đến nhà ăn, đầu bếp Đỗ đang chỉ huy mọi người xắc cắt rửa rau. Hứa Nam Nam muốn đi giúp, được đầu bếp Đỗ gọi tới bên cạnh làm trợ lý.
Tương Lệ Lệ không vui nói: “Đầu bếp Đỗ, mọi người đều bận rộn, dựa vào đâu nó có thể học việc, bây giờ cũng không phải lúc học.”
Đầu bếp Đỗ mỉm cười nhìn cô ta: “Tương Lệ Lệ à, buổi sáng có chuyện gì tôi nhìn thấy hết rồi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận