Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 546

"Cô Trương, lần sau cháu có đi Thượng Hải công tác sẽ thử tìm xem, nhưng không chắc gặp được người ta. Cô cứ lấy mà dùng, trong nhà vẫn còn vài chai."
Trong lòng Trương Văn Tú cảm kích không thôi: "Nam Nam, lần này nhờ có cháu. Nếu không thì ông Chu lại phải đau cả ngày mất. Mấy ngày gần đây ông ấy ngủ không yên. Hôm nay lúc cháu đến, cô vẫn đang đút thuốc cho ông ấy đấy."
Hứa Nam Nam nói: "Bác Chu là vì tổ quốc, bình thuốc rượu của cháu không đáng gì đâu ạ."
Nói thật thì cô đang hổ thẹn mà thôi.
Trở lại nhà họ Lâm, tâm trạng Hứa Nam Nam có chút sa sút. Đặc biệt là sau khi nhìn thấy Chu Vân Sơn có ý thức cách mạng cũ như vậy, sự nặng nề trong lòng cô càng thêm sâu sắc.
Cuộc sống bây giờ đều là nhờ những thế hệ trước có ý thức cách mạng như Chu Vân Sơn và Vu Hải gây dựng nên. Thậm chí trước đây Hứa Kiến Sinh cũng tham gia quân đội đánh giặc. Nếu mà so sánh, đồ vật mà cô có nhiều hơn người khác, nhưng lại làm ít nhất.
Cũng bởi vì sợ hãi, hoảng hốt mà cô không dám làm gì cả.
"Nam Nam, gặp lão Chu rồi, ông ta không hù dọa cháu chứ." Lâm Trường Chinh ngồi ở trên sofa thờ ơ hỏi.
Hứa Nam Nam nhìn ông: "Không, con người thủ trưởng Chu tốt lắm ạ."
"Ông ta tốt?" Lâm Trường Chinh phì cười một tiếng, dường như rất chướng mắt Chu Vân Sơn.
Hứa Nam Nam phát hiện hai người này đúng thật là nhìn nhau không vừa mắt, không, hẳn là nghe thấy thôi đã ghét bỏ.
Lý Uyển bưng bát đũa ra, theo sau là Tôn Hỉ Mai. Hai người này giống hệt như mẹ con ruột, quả thật là như hình với bóng.
"Hỉ Mai, đi gọi Thanh Bách và Thanh Tùng xuống lầu ăn cơm đi." Lý Uyển căn dặn.
Tôn Hỉ Mai đang định đi lên thì Lâm Trường Chinh nói: "Hay là để Nam Nam đi đi. Hỉ Mai là khách, em cứ luôn để Hỉ Mai làm việc, lát nữa lão Tôn sẽ đến tìm anh tính sổ mất."
Tôn Hỉ Mai cuống lên: "Chú Lâm, không sao đâu, cháu thích làm việc mà."
Hứa Nam Nam cười: "Hay là để tôi đi." Nói xong ngang qua mặt Tôn Hỉ Mai đi thẳng lên lầu.
Nhìn thấy Hứa Nam Nam bước đi nhanh nhẹn, Tôn Hỉ Mai cắn môi, trong mắt hiện lên vẻ tủi thân. Lý Uyển cũng nhìn Lâm Trường Chinh, cau mày lại. Anh Lâm bị sao vậy, ngay trước mặt Hỉ Mai mà nói như vậy, đây không phải làm cho trong lòng Hỉ Mai khó chịu sao? Tốt xấu gì cũng nên chú ý đến thể diện của cô gái nhỏ người ta chứ.
Trên lầu, Lâm Thanh Bách đang đọc sách trong phòng Lâm Thanh Tùng.
Hứa Nam Nam gõ cửa một cái, Lâm Thanh Tùng còn rất khí phách nói: "Con và anh trai phải đọc sách, bây giờ không rảnh."
"Đọc sách gì?" Hứa Nam Nam dựa vào khung cửa nói. Mới nói xong thì cửa phòng đã được mở ra, Lâm Thanh Bách tươi cười nhìn cô: "Anh còn tưởng em phải đợi đến buổi tối mới trở về."
Lâm Thanh Tùng ở trong phòng thở dài: "Anh trai em đây là chờ nên sốt ruột đấy."
Hứa Nam Nam cũng mặc kệ cậu ta trêu ghẹo, cười nói: "Sao hai người lại chạy lên lầu vậy?"
Lâm Thanh Bách không lên tiếng, Lâm Thanh Tùng lại gần nhỏ giọng nói: "Đây không phải là anh trai em đang tránh bị nghi ngờ sao? Hỉ Mai đến nhà, tìm anh trai em nói chuyện. Thế là anh trai em chạy ngay lên lầu." Cậu ta cũng không hiểu được sự cố chấp của Hỉ Mai. Mấy năm nay anh trai cậu ta lời cũng ngại nói thêm một câu, rõ ràng không có ý gì cả, tại sao bây giờ cô ta vẫn cố chấp như vậy chứ.
Nghe là bởi vì trốn Hỉ Mai, trái lại Hứa Nam Nam rất hài lòng với biểu hiện của Lâm Thanh Bách.
"Đồng chí Lâm, nhìn nhận biểu hiện hôm nay của anh, em cho phép anh ăn cơm tối." Nói xong hùng dũng quay người xuống lầu.
Lâm Thanh Bách nhìn cô như vậy thì cười một cách cưng chiều, ném cuốn sách vào tay Lâm Thanh Tùng rồi đi theo sau xuống lầu.
"Không có tiền đồ, đúng là không có tiền đồ mà." Lâm Thanh Tùng khinh thường nói.
Lúc ăn cơm, Tôn Hỉ Mai vẫn ở lại ăn cơm cùng nhà họ Lâm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận