Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 137

“Đợi em lớn lên rồi, em cũng bảo cha đưa em đi học. Dựa vào đâu mà mấy người chị cả họ có thể đi học, còn em thì không thể đi học chứ?” Mặt Hứa Linh đầy vẻ không phục.
Hứa Nam Nam không ngờ tới đứa nhỏ này cũng rất có cá tính. Nhưng không khuyên Hứa Linh sống chung với các cô nữa.
Nói thật, hiện giờ cô và Tiểu Mãn sống ở trên núi cũng không thể coi là quá tốt. Hứa Linh đi theo các cô ngoài việc không cần chịu đói ra thì chẳng có chỗ nào tốt cả.
Mặc dù ở trong thôn Hứa Linh chịu uất ức, nhưng sau khi trở về thành phố, Hứa Kiến Sinh cũng không đến nỗi đối xử tệ với cô con gái duy nhất còn lại này. Ít ra cũng sẽ không giống như đối xử với cô và Tiểu Mãn.
Ở bên kia, nhà họ Hứa cũng bắt đầu gói sủi cảo ăn.
Lần này Lý Tĩnh đành bất chấp, một hơi cắt luôn hai cân thịt, gần như là dùng hết sạch tiền mang theo trên người. Cũng may lần này khiến bà Hứa rất vừa lòng, trở về cũng không châm chọc mỉa mai nữa.
Thậm chí bà Hứa còn tự mình xuống giường băm nhân làm sủi cảo.
Thịt chỉ dùng một nửa, một nửa khác được bà Hứa xát muối rồi treo lên. Để lại làm thịt muối phơi khô ăn. Lý Tĩnh thấy miếng thịt được treo lên kia, trong lòng có hơi hối hận vì đã mua nhiều. Rõ ràng là gói sủi cảo, sao còn muốn để lại làm thịt muối phơi khô ăn chứ. Đợi cô ta trở về thành phố rồi, chẳng phải cũng chưa ăn được sao?
Nhìn thấy bà Hứa như vậy, cô ta càng cảm thấy những lời trước kia Lưu Xảo nói với cô ta rất có lý.
Phải chia nhà ra thôi, nếu không sau này đây sẽ là một cái động không đáy.
Bận rộn hơn cả buổi trưa, cuối cùng sủi cảo cũng được vớt ra khỏi nồi.
Bà Hứa đích thân phụ trách nấu ăn, làm cho ông Hứa, hai đứa con trai và cháu trai một bát lớn. Hai đứa cháu gái nửa bát, lại làm cho mình và Lưu Xảo nửa bát. Lý Tĩnh chuẩn bị đi múc nửa bát thì bị bà Hứa cản lại.
“Cô ở trong thành phố đã ăn không ít rồi, sao còn tranh giành với mấy đứa nhỏ, không thấy khó coi sao. Trong nồi còn có bánh bao bột, cũng không phải là không có đồ ăn.”
Lý Tĩnh ráng nhịn tức giận trong lòng, cười xòa nói: “Mẹ, không phải trong nồi còn dư rất nhiều sao?”
“Nhất định phải ăn hết trong một bữa sao? Trời không nóng, tôi để lại ngày mai ăn không được sao? Biết ngay cô chẳng phải thứ tốt đẹp gì mà, cái gì cũng muốn làm hỏng hết việc, giống như đứa con gái sao chổi của cô vậy.”
Bà Hứa chỉ mũi cô ta mắng một trận, bưng sủi cảo lên đi ra ngoài.
Lưu Xảo nhìn cô ta một cái, cũng không nói gì, bưng chén lên đi theo bà Hứa ra ngoài.
Cả nhà họ Hứa vây quanh cái bàn ăn sủi cảo thịt heo. Đám trẻ con ăn phát ra tiếng phù phù, cũng chẳng ai nhớ đến còn có một đứa trẻ chưa trở về.
Trương Thúy Cầm cũng bưng chén đựng cháo, thỉnh thoảng lại khẩy một cái sủi cảo từ trong bát của hai đứa con mình ra. Bây giờ ngay cả tư cách vào nhà bếp cô ta cũng không có, nếu như bà Hứa không cho cô ta thì cô ta cũng không thể ăn.
Lý Tĩnh ngồi ở một bên, nhìn cái bát đựng cháo của mình, lại nhìn dáng vẻ cả nhà vui vẻ náo nhiệt, nhịn vài lần, cứ đè nén ngọn lửa giận đang nhen nhóm kia xuống.
Đợi đến lúc mọi người ăn được kha khá rồi, cô ta mới để đũa xuống.
“Nhân dịp hôm nay mọi người đều ở đây, con muốn bàn bạc với trong nhà một chuyện.”
“Có gì hay đâu mà nói.” Bà Hứa mím môi không vui nói. Bây giờ bà ta nhìn thấy Lý Tĩnh là lại không thoải mái. Nhà họ Hứa không đối xử tệ bạc với người con dâu này, thế nhưng kết quả lại sinh ra hai con nhỏ tai họa.
Lý Tĩnh mím môi cười nói: “Mẹ, chuyện này con cũng không còn cách nào khác. Bây giờ tình cảnh trong nhà cũng đã như vậy rồi, gần đây con muốn chuyển hộ khẩu từ nông nghiệp sang phi nông nghiệp, đến lúc đó người ta chuyển hộ khẩu, có thể nhìn đến thành phần của nhà chúng ta.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận