Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 172

Tôi nấu ăn, tôi vinh dự, nhưng nấu ăn thì có nghĩa là không có kiến thức sao? Ai nói thế, bảo ra đây đi, bảo đảm ông đây sẽ không đánh chết người đó đâu!
Hứa Nam Nam nói: "Cháu cũng không giấu giếm với mọi người, đúng là cháu có suy nghĩ này. Cháu muốn học tập để sau này thi tuyển công việc chính thức. Công việc ở đâu không quan trọng, nhưng cháu muốn trở thành chính thức, biên chế nhà ăn nhiều như vậy, cháu muốn trở thành chính thức, sau này nếu hầm mỏ có tuyển dụng thì chắc chắn cháu sẽ đăng ký. Cháu biết thế này là có lỗi với sự tín nhiệm của mọi người, cháu xin lỗi mọi người."
Nói xong, cô cúi người về phía mọi người.
"Cháu làm gì vậy?" Thím Liên có quan hệ tốt với cô vội ngăn cô lại.
Đầu bếp Đỗ chắp tay sau lưng, ưỡn bụng, mặt không có cảm xúc gì nhìn Hứa Nam Nam: "Đồng chí Hứa Nam Nam, cháu đang làm việc trong nhà ăn, trong lòng cháu cũng rõ mọi người đối xử với cháu như thế nào. Vì sao, vì mọi người cảm thấy cháu thông minh tay chân lanh lẹ, sau này có thể thành tài."
Giọng điệu của đầu bếp Đỗ khá là nghiêm khắc, những người khác cũng hơi lo lắng nhìn Hứa Nam Nam.
Nếu sau này đầu bếp Đỗ không thích Hứa Nam Nam nữa, muốn nhắm vào cô, sau này để lại mọi việc cực nhọc bẩn thỉu ở nhà ăn cho Hứa Nam Nam, ai cũng không thể nói được gì.
Tương Lệ Lệ ở một bên nở nụ cười hả hê trên nỗi đau với Hứa Nam Nam.
Kẻ phản bội, đáng đời!
Hứa Nam Nam cũng không tiếp tục giải thích, những người trong nhà ăn đối xử với cô thật sự rất tốt, bản thân cô cũng biết, nhưng vậy cũng không thể khiến cô thay đổi quyết định.
Cùng lắm sau này làm việc nhiều hơn, cô không quan tâm. Trước kia ở trong thôn cắt cỏ, dãi nắng dầm mưa, không phải cô vẫn làm được đó sao.
"Bộp !" Đầu bếp Đỗ vỗ bàn.
Những người khác giật mình.
"Ha ha ha ha, giỏi lắm, chúng ta không nhìn nhầm người, đồng chí Hứa Nam Nam đúng thật là nhân tài. Dù làm việc trong nhà ăn, nhưng cũng không quên học hỏi kiến ​​thức để sau này trở thành người có văn hóa. Về sau xem ai dám nói người trong nhà ăn chúng ta là người không có văn hóa, chỉ biết cầm muỗng hả? Nam Nam đúng là tăng thể diện cho chúng ta mà."
Đầu bếp Đỗ ưỡn bụng, cười đến mức lộ ra cả ngấn cằm.
Đột nhiên như thế khiến người trong nhà ăn một lúc lâu cũng không kịp phản ứng lại, đợi ông ấy nói xong thì mọi người mới bắt đầu vỗ tay ầm ĩ.
"Nam Nam, giỏi lắm, cố gắng học tập nhé." Một người khác động viên cô.
"Đúng vậy, học hành là chuyện tốt. Nhìn bộ dạng vênh váo ngút trời của mấy người cán sự kia, không phải chỉ có chút học lực thôi sao, Nam Nam cũng đi thi đấy thôi. Người trong nhà ăn chúng ta không phải không có kiến thức, chỉ cần đi thi thì cũng làm được cán sự như thường đấy thôi. Mấy người cán sự bọn họ còn chưa chắc có thể làm được việc của nhà ăn đâu đấy." Thím Liêu cũng cười.
Hứa Nam Nam nhìn ánh mắt khích lệ của mọi người, và cả vẻ mặt trở nên tức giận của Tương Lệ Lệ, cô suýt nữa bật khóc vì cảm động!
Hứa Nam Nam vẫn luôn rất dè dặt về thời đại này, chuyện này có liên quan đến tính cách của cô, cộng thêm cô luôn cảm thấy thời đại này rất nguy hiểm, cho nên vẫn luôn không dám quá mức tin tưởng những người ở đây.
Kể cả vừa rồi, cô cũng không nghĩ rằng những người trong nhà ăn sẽ tha thứ cho mình.
Cuối cùng thế mà tất cả mọi người đều ủng hộ cô đến vậy, không hề cảm thấy suy nghĩ muốn rời khỏi nhà ăn của cô là phản bội.
"Đầu bếp Đỗ, cô ta là kẻ phản bội mà!" Tương Lệ Lệ kích động nói.
"Phản bội cái gì chứ." Đầu bếp Đỗ liếc mắt nhìn cô ta: "Nói nhỏ chút thì cũng là vì lao động của hầm mỏ chúng ta, nói lớn chút thì là làm vì xã hội chủ nghĩa, đâu ra mà là kẻ phản bội gì chứ?"
Hứa Nam Nam híp mắt, bật cười vui vẻ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận