Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 207

Nhưng nếu như người ta không nể mặt, chị ấy cũng không nhiệt tình đối đãi. Nói một câu khó nghe thì, Tương Lệ Lệ cũng không đáng để chị ấy lấy lòng cô ta.
Quan hệ giữa chị ấy và Hứa Nam Nam tốt hơn, nên đã đưa thêm một túi đậu phộng cho cô.
Ngô Tình nhìn thấy vậy, cũng quay người đi làm việc của mình.
Chu Phương kéo Hứa Nam Nam lại lặng lẽ nói: "Chị có nghe cô chị nói. Năm mới này bên chúng ta sẽ bắt đầu tuyển người, là công nhân chính thức. Nếu như em có thể thi đỗ, thì sẽ là công nhân chính thức của mỏ. Còn có thể chuyển hộ khẩu lên trên hầm mỏ."
Hứa Nam Nam sớm đã biết chuyện này rồi, nhưng Chu Phương nói với cô thế này cũng là vì muốn tốt cho cô. Khuôn mặt cô mang theo sự kinh ngạc và vui mừng nói: "Thật sao?"
"Dĩ nhiên là thật rồi, chuyện này đã được chốt rồi." Chu Phương nói với vẻ vui mừng. Chị ấy sau khi biết được tin này là nghĩ ngay đến Hứa Nam Nam. Chị ấy biết Hứa Nam Nam đi học lớp học buổi tối, hơn nữa còn là học sinh giỏi giang đến mức mà không đến một học kỳ đã lấy được bằng tốt nghiệp. Chị ấy quả thật quá khâm phục cô.
Hơn nữa chị ấy cảm thấy Hứa Nam Nam rất may mắn, đúng lúc bắt kịp ngay ở thời điểm này, cho nên buổi trưa chị ấy mới cố ý quay về để tìm Hứa Nam Nam nói chuyện này.
"Chị nói với em này, mấy ngày tiếp theo em cố gắng đọc thêm nhiều sách một chút, chút nữa chị đi đến văn phòng tìm vài tư liệu để cho em đọc, đây quả thật là một cơ hội khó mà có được. Người được tuyển không nhiều đâu."
Chuyện này Chu Phương còn lo lắng hơn cả Hứa Nam Nam.
Trong tiềm thức, chị ấy cảm thấy Hứa Nam Nam rất giống với mình, không chỉ cảnh ngộ giống nhau, mà tính cách cũng giống nhau, chị ấy càng hy vọng Hứa Nam Nam có thể sống cuộc sống tốt đẹp hơn, giống như chị ấy hiện tại. Giờ chị ấy mà quay về, người phụ nữ ở trong nhà ấy còn phải lấy lòng chị ấy cơ.
"Chu Phương, cảm ơn chị nhé, nếu như sau này nếu có thi đỗ thật, em sẽ mời chị một bữa, một bữa thịnh soạn." Trong lòng Hứa Nam Nam thật sự rất biết ơn Chu Phương và Chu Lệ Bình. Thật ra cũng chưa tiếp xúc thật sự với nhau được bao nhiêu, nhưng họ đã giúp đỡ cô đến thế này.
"Chị muốn ăn bánh sủi cảo thịt heo dưa chua." Chu Phương không hề khách sáo, nuốt nước miếng rồi nói thẳng ra luôn.
Hứa Nam Nam cười nói: "Được, em sẽ mời."
Ngày hôm sau, Chu Phương mang cho Hứa Nam Nam một vài tư liệu. Dù sao chị ấy cũng là người đã thi qua cuộc thi tuyển chọn công nhân, biết được đại khái sẽ thi những nội dung nào.
Rất nhanh, trên mỏ cũng đã truyền ra tin tức tuyển người.
Ngay cả nhà ăn cũng biết được rằng sẽ tuyển người. Đầu bếp Đỗ để cho Hứa Nam Nam được chuẩn bị tốt cho chuyện thi cử, nếu như quả thật quá bận, cho cô xin nghỉ vài hôm cũng được.
Phía nhà ăn rất chăm sóc cho Hứa Nam Nam, nhưng Hứa Nam Nam lại không muốn xin nghỉ phép cho lắm. Không phải là không nỡ mất chút tiền công đó, mà là cảm thấy mình không thể được nước lấn tới. Người ta chăm sóc mình là tình nghĩa, nhưng không thể để người ta cứ cho là mình cứ nhận lấy thế được. Nhà ăn quả thật thừa cô thì cũng không thừa, mà thiếu cô thì cũng không thiếu. Nhưng thêm một người làm việc, cũng có thể chia sẻ bớt gánh nặng cho mọi người.
Hơn nữa tạm thời việc mà nước đến chân mới nhảy này, bản thân cô cũng khá chắc chắn, thời gian rảnh mỗi ngày ôn thêm một chút, vẫn hoàn toàn đủ thời gian để học.
Còn ở bên nhà họ Hứa, Hứa Kiến Sinh cũng nhắc đến chuyện này với nhà. Muốn đứa cháu gái lớn Hứa Hồng tham gia cuộc thi này.
Lần này không hề giống với trước đây, các nữ công nhân được tuyển dụng trước đây đều là học việc trong hầm mỏ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận