Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 263

Mấy năm nay, lần nào cháu với Tiểu Mãn về nhà đều phải om sòm. Vốn dĩ cũng muốn ở bên ngoài, sau này có thể sống những ngày tháng tươi đẹp. Nhưng bây giờ nhìn xem, họ không muốn nhìn thấy hai chị em cháu được sống tốt. Để sau này cháu và Tiểu Mãn có thể sống bình yên, tốt đẹp, phải tàn nhẫn một lần cho họ một bài học đắt giá. Sau này bọn họ mới sống yên ổn được."
Ông Vu thở dài một hơi.
Bản thân ông cũng là bậc làm cha làm mẹ, đương nhiên cũng sẽ hi vọng con cái hiếu thuận. Khi còn nhỏ, ông cũng thường quản lý con mình rất nghiêm khắc. Đến khi con trai không còn nữa ông mới biết, làm cha mẹ không được quá chủ quan với con mình, phải dùng cả tấm lòng để đối đãi.
Còn về cha mẹ của Nam Nam, rõ ràng không phải là không quan tâm, mà là không hề để ý tới con của mình. Thậm chí còn là độc ác.
Cha không từ thì con cũng không hiếu, đây là một định lý đã được đúc kết từ xa xưa.
"Được rồi, cháu cứ lo chuyện của mình đi, đến khi ấy ông sẽ làm theo những gì cháu nói."
Có ông Vu chấp thuận chuyện này thì mọi việc của Hứa Nam Nam cũng hoàn thành một nửa. Cô chuẩn bị ra ngoài lánh mặt vài ngày, đến lúc ấy mang chút lương thực quay lại. Mọi thứ tiếp theo sẽ dễ dàng thôi.
Đợi Hứa Nam Nam rời đi, ông bà Vu nói: "Xem ra đứa trẻ này sống thật không dễ dàng, sau này còn nhiều người sẽ nhìn chằm chằm vào căn nhà đó nữa."
Ông Vu đột nhiên cảm thấy, căn nhà này để lại cho hai chị em cô không biết là chuyện tốt hay xấu nữa, nói không chừng sẽ hại cả hai chị em tụi nhỏ.
"Hay là... đợi qua một thời gian nữa, chúng ta tìm cơ hội thích hợp, rồi chuyển qua đó sống. Khi ấy, không ai có thể nói được gì nữa rồi." Ông Vu hỏi, bà Vu có chút lưỡng lự, ông lại nói: "Chúng ta còn có lương hưu, xưởng cũng thường gửi phúc lợi. Sức khỏe của tôi cũng tốt, không liên lụy đến ai, còn có thể phụ cấp cho hai chị em chúng một chút, chúng ta không phải là gánh nặng."
Bà Vu đáp: "Tôi biết, nhưng tôi không nỡ rời xa nơi này. Ở đây, đâu đâu cũng là hình bóng con trai, tôi còn có thể nhớ đến những chuyện trước kia."
"Chúng ta có nhớ nhiều như nào đi nữa cũng chỉ là hư vô, chi bằng để cho con trai chúng ta có một đứa con thừa tự. Sau này chúng ta mất, vẫn có người tưởng nhớ đến nó."
Ông Vu là một người thực tế, lúc đầu ông cũng có ý nghĩ này. Những năm này cũng có nhiều người muốn con của mình được gia đình họ nhận nuôi. Nhưng họ đều không vừa ý. Nếu không phải là quá nghịch ngợm thì chính là người lớn trong gia đình có ý đồ.
Đã là nhận nuôi thì phải chọn một đứa trẻ thông minh lanh lợi, phẩm hạnh cũng phải tốt nữa.
Sau khi Hứa Nam Nam rời khỏi nhà họ Vu, cô ngồi xe đi thẳng đến tỉnh lỵ An Nam.
Vốn dĩ nghĩ rằng bàn giao xong công việc, thì bản thân có thể trải qua cuộc sống bình yên, ai ngờ Lý Tĩnh lại bày ra chuyện này, bây giờ cũng không thể cứ thế trở về được. Nếu không đến lúc đó dù chuyện của Lý Tĩnh đã giải quyết xong, thì những người trong mỏ cũng sẽ có ý kiến với cô.
Mặc dù Hứa Nam Nam không sợ người khác sẽ như thế nào, nhưng cô không cam tâm chỉ vì Lý Tĩnh mà làm cho cuộc sống bản thân ở trong khu mỏ trở nên khó khăn.
Những người như Lý Tĩnh, không đủ tư cách để thay đổi cuộc sống của cô.
Vì vậy, ý nghĩ của Hứa Nam Nam là để mọi người thấy được sự quyết tâm và cống hiến của cô đối với khu mỏ. Nhìn xem, khi những người khác tính toán với cô, thì cô vẫn đang ở bên ngoài cố gắng kiếm lương thực cho mọi người.
Sau khi nghỉ ngơi hai ngày ở thành phố An Nam, cô đi một chuyến đến cửa hàng bách hóa, dựa vào danh nghĩa của mỏ sắt huyện Nam Giang mua nợ một lô vật tư công nghiệp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận