Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 532

Thấy con trai vẫn còn giữ vẻ mặt nghiêm trọng ấy, ông nói: "Lần này con về còn lạnh nhạt với dì con hơn lúc trước, chuyện đó cha cũng biết rồi. Nhưng dì cũng là muốn tốt cho con, suy cho cùng cũng là người một nhà."
Lâm Thanh Bách đứng dậy: "Chuyện này để sau hãy nói đi, con xuống nhà trước đây." Có những chuyện, không phải một câu người một nhà là có thể bỏ qua được.
Thấy anh cứ vậy mà rời đi, Lâm Trường Chinh thở dài một hơi. Đứa trẻ này vẫn là không thân thiết với ông.
"Anh Thanh Bách."
Lâm Thanh Bách đang định xuống tầng thì Tôn Hỉ Mai chui ra từ căn phòng bên cạnh, mặt lo lắng nói: "Anh Thanh Bách, dì tức đến phát khóc rồi kìa anh, còn đang khóc trong phòng đó. Cái cô... có lẽ là tuổi còn nhỏ, ăn nói không biết nặng nhẹ, làm tổn thương người khác."
"Nam Nam nói gì?" Lâm Thanh Bách nhìn cô ta hỏi.
"Cười nhạo xuất thân của dì..."
"Nguyên văn cả câu nói như thế nào?" Lâm Thanh Bách hỏi.
Tôn Hỉ Mai không ngờ anh sẽ truy hỏi đến cùng như vậy, chỉ đành thuật lại lời của Hứa Nam Nam một lần. Nhưng lại không nói nguyên nhân dẫn đến việc như vậy.
Lâm Thanh Bách nghe xong thì gật đầu: "Không có vấn đề gì cả, cô cảm thấy có vấn đề ở đâu thì có thể đi tìm Nam Nam thảo luận." Nói xong thì đi thẳng xuống lầu.
Tôn Hỉ Mai bị câu trả lời này của anh làm cho nghẹn không nói nên lời. Anh Thanh Bách bây giờ sao lại như vậy chứ. Thấy Lâm Thanh Bách đã đi rồi, cô ta lại vội vàng trở vào trong phòng của Lý Uyển.
"Dì à, con vừa nói với anh Thanh Bách chuyện dì bị làm tức đến mức phát khóc, thế mà anh ấy lại bảo vệ cho cái cô đồng chí nữ kia." Tôn Hỉ Mai cảm thấy quá bất ngờ, trước kia Lâm Thanh Bách tuy không thích nói chuyện nhưng dù sao cũng rất kính trọng người lớn trong nhà.
Lý Uyển mắt đỏ hoe dựa vào đầu giường, nghe thấy lời này thì lau khoé mắt: "Cháu không nên nói chuyện của dì. Hiện tại thằng bé đang bất mãn với dì. Cháu nói về dì chắc chắn thằng bé sẽ không muốn nghe. Hỉ Mai, việc này dì không giúp được cháu rồi. Nhưng suy cho cùng cháu với Thanh Bách cũng có tình cảm nhiều năm. Dì tin rằng không ai có thể so sánh được tình cảm đó."
Tôn Hỉ Mai dạ một tiếng, trước kia vào lúc anh Thanh Bách khó khăn nhất, cô ta là người đã ở bên cạnh. Là cô ta đi theo anh Thanh Bách mà không một lời phàn nàn, không để anh ấy phải một mình, cô cũng gọi những đứa trẻ trong khu tập thể chơi cùng anh. Chẳng có lý nào một người đến sau lại có thể so sánh được với cô ta.
Cô ta có cảm giác như cây đào tự tay mình vất vả nuôi trồng, chẳng dễ gì mới ra quả, vậy mà lại bị người khác hái mất.
Trong khoảnh khắc thấy rằng cần phải bảo vệ thành quả của mình, Tôn Hỉ Mai lập tức sục sôi ý chí chiến đấu. Cô ta quay người đi xuống lầu tìm Lâm Thanh Bách, nhưng lại chỉ thấy một mình Lâm Thanh Tùng đang nằm trên sofa đọc sách. Cô ta đi qua, cầm lấy quyền sách của Lâm Thanh Tùng, nghiêm túc nói: "Thanh Tùng, anh cậu đâu?"
"Ra ngoài với chị dâu của tôi rồi." Lâm Thành Tùng ngồi thẳng người dậy, lấy lại quyển sách đọc tiếp.
"Chị dâu cái gì chứ? Đừng có mà gọi linh tinh. Còn chưa kết hôn đã bị cậu gọi như vậy, sau này làm sao người ta gả đi được." Tôn Hỉ Mai nghiêm khắc phê bình nói.
Lâm Thanh Tùng ho khan: "Chị Hỉ Mai à, đây không phải là tôi muốn gọi mà là anh trai tôi bảo tôi gọi đó. Hơn nữa, chị dâu tôi không phải là sẽ phải gả cho anh tôi sao, đó chỉ là chuyện sớm muộn thôi."
Tôn Hỉ Mai nghe thấy lời này, ánh mắt nhìn Lâm Bách Tùng như nhìn một kẻ phản bội. Trước kia ba người họ tốt đẹp biết bao. Cô ta đi phía sau anh Thanh Bách, còn Lâm Thanh Tùng thì theo sau hai người họ. Người ta đều nói họ trông như một gia đình. Giờ bỗng dưng lại nhảy ra một đứa người ngoài, Thanh Tùng cũng phản bội theo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận