Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 204

Lý Tĩnh vừa nghe thế, lập tức uất ức bật khóc: "Chuyện này có thể trách em sao, mẹ đỏ mắt nhìn quần áo mới nhà người ta, lại còn là do con nhóc Nam Nam đáng chết đó gây ra, việc gì phải may quần áo cho người ta để mẹ tức giận vậy chứ. Nếu em không nói thế thì không phải mẹ sẽ làm ầm lên sao?"
"Vậy cô nhắc đến chuyện Tiểu Linh đi học làm gì?" Điều Hứa Kiến Sinh tức giận chính là việc này.
Lúc Lý Tĩnh nói câu đầu tiên, hắn ta biết là Lý Tĩnh muốn đổi chủ đề, nhưng cô ta là mẹ của Tiểu Linh mà, biết rõ lúc đó bà cụ tức giận mà cô ta còn nhắc tới Tiểu Linh, thế này không phải là cố ý để mẹ trút giận lên Tiểu Linh sao?
Vốn dĩ hắn ta đã chuẩn bị xong hết rồi, trước tiên là đưa Tiểu Linh đi học trước, không nói cho nhà biết, đợi đến lúc biết được thì Tiểu Linh đã đi học rồi, nhà còn có thể nói gì nữa.
Nhưng bây giờ thì sao?
Hứa Kiến Sinh đột nhiên phát hiện, người vợ hiền lành bên gối mình nhiều năm càng ngày càng cảm thấy xa lạ.
Thời gian năm mới luôn trôi qua nhanh nhất, trong nháy mắt đã đến mồng ba. Hứa Nam Nam không định ở lại thôn họ Từ lâu, cô còn phải trở về thành phố để chuẩn bị cho kỳ thi năm mới.
Hơn nữa ở lâu trong nhà Tống Quế Hoa, lúc nào cũng phải chen chúc cũng không ổn. Trước khi quyết định rời đi, Hứa Nam Nam lại đến gặp Hạ Thu Sinh một lần nữa, cam đoan với ông ấy, khi nào cô thi đậu thì sẽ trở về báo tin vui.
Hứa Nam Nam nói muốn về thành phố, Tống Quế Hoa nhất định là không đồng ý, muốn giữ cô lại đến khi thành phố bắt đầu công việc rồi mới hẵng về.
Sau khi nghe thấy Hứa Nam Nam nói ở hầm mỏ có chuyện, cô ấy mới đồng ý cho hai người trở về thành phố. Còn đặc biệt để Hứa Quý đưa hai cô bé lên xe.
Trở lại khu mỏ, Hứa Nam Nam cũng không rảnh rang, cô cầm một số sách vở ghi chép của hầm mổ ra để nghiên cứu, là một người từng là trùm sò về thi cử, cô rất giỏi nắm bắt trọng điểm.
Sau khi hỏi Chu Phương về những nội dung của kỳ thi năm đó, cô cũng đoán ra được kỳ thi tuyển thông thường sẽ thi như thế nào.
Hôm nay, Hứa Nam Nam đang học thuộc sổ ghi chép thì đột nhiên trong đầu phát ra tiếng ting ting ting.
Âm thanh này vẫn có chút quen thuộc.
Cô nhắm mắt theo tiềm thức, bước vào cửa hàng Taobao.
Xuất hiện trước mắt cô là một giao diện trò chuyện, giao diện trò chuyện wangwang...
"Hi, chào, cửa hàng của bạn sao có một số thứ không định giá cả vậy? Còn hàng không? Thạch Đầu Ký này bán bao nhiêu?"
Hứa Nam Nam giật mình đến mức mở mắt ra. Hít hai hơi thật sâu, cô lại thử nhắm mắt lại. Vẫn là giao diện màn hình ấy, chỉ là có thêm một câu: "Chào bạn, có ở đó không?"
Đúng là có người gửi tin nhắn cho cô!
Lúc này tâm trạng của cô chẳng khác gì so với lúc phát hiện bản thân mình vậy mà mang theo Taobao để xuyên không cả.
Kể từ khi cô đến những năm 1960 đến nay, cửa hàng Taobao này ngoài việc có thể bán và nhập đồ ra, từ trước đến nay cô chưa từng phát hiện ra là có thể gửi tin nhắn với người khác. Trước đây khi cô mua đồ ở cửa hàng khác, căn bản cũng không hề xuất hiện phần mềm wangwang.
Trong cửa hàng của cô thường đều là khách quen, cho nên về cơ bản khi mua hàng xong thì luôn thanh toán ngay, rất ít khi tìm cô nói chuyện. Có lúc cũng có người nhờ cô tìm hàng giúp. Nhưng đến đây được mấy tháng, một tin nhắn cũng không có, cô còn tưởng rằng không có chức năng wangwang này nữa chứ.
Hứa Nam Nam thử dùng ý thức để gửi một tin nhắn: "Bạn là người ở thế kỷ 21 sao?"
Tin nhắn không thể gửi đi được. Hứa Nam Nam nhíu mày, chẳng nhẽ cô không thể gửi tin nhắn? Vậy thì công dụng của chức năng này dùng để làm gì chứ. Nhìn tin nhắn ở phía trên màn hình, cô lại gửi thêm một tin: "Có."
Lần này có thể gửi đi được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận