Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 276

Lúc trước, trong nhà ăn không đủ thức ăn nên cô bé không dám ăn nhiều, về đến nhà chị lại phải bỏ tiền ra mua đồ ăn.
Chu Phương cười híp mắt nói: "Mấy thứ này có công lao của chị em đó, em ấy đã mang về bốn ngàn cân lương thực đấy."
Hứa Tiểu Mãn tự hào: "Chị em là lợi hại nhất."
Hứa Nam mỉm cười gắp đưa cho cô một miếng thịt. Cảm giác được người khác sùng bái thật sự quá tuyệt.
Mấy người đang dùng bữa, Hứa Mai Tử cũng ôm bát đũa từ bên ngoài bước vào, sắc mặt có chút xanh đen, có vẻ như tối qua chị ta cũng đã phải chịu tội.
Đang đứng múc đồ ăn, thì chị ta nhìn lướt quanh nhà ăn một vòng, thấy mấy người Hứa Nam cũng ở đây.
Hứa Nam Nam quét mắt nhìn chị ta một cái không hề tỏ vẻ gì, ngược lại Chu Phương thì cứ nhìn chằm chằm Hứa Mai Tử, khi nhìn thấy chị ta ngồi cùng Ngô Kiếm, chị ấy cúi thấp đầu nói: "Chị thấy cô ta cũng không phải người ngu, tại sao lại đi thích Ngô Kiếm chứ."
Hứa Nam Nam mỉm cười: "Người ta còn lâu mới ngốc ấy."
Trong toàn bộ nhà họ Hứa, không có ai thông minh hơn mẹ con Lưu Xảo. Nhà họ Hứa ở nông thôn, ngay cả bà cụ cũng bị Lưu Xảo lợi dụng làm vũ khí của mình, phía Lý Tĩnh thì cũng bị Hứa Mai Tử chơi đùa, nắm trong lòng bàn tay.
Sau bữa tối, không còn ai trong nhà ăn, thế là Hứa Nam Nam trở lại văn phòng, vác theo một bao lớn tiến vào nhà ăn.
Một bình nước nóng, một đôi giày da nhỏ, nguyên liệu vải tốt ...
"Nam Nam mua ở đâu vậy? Cái bình nước này nhìn chắc chắn quá." Không giống vỏ nhựa, Hứa Nam Nam cố ý chọn loại bình vỏ bằng sắt.
"Cháu mua ở tỉnh bên ạ, tình cờ thấy được, cũng may là mua được, chứ mua nữa thì không còn đâu ạ." Hứa Nam Nam vui vẻ nói.
Chị Liễu vui vẻ nhìn cái bình nước của mình. Dùng tay ước lượng thử, ừm, hàng tốt.
Giày da thì mua ở cửa hàng tổng hàng, món đồ này rất dễ mua, mua dựa theo kích thước, cũng không có gì là không hợp.
Thứ gì mua cũng tốt, những người trong nhà ăn vô cùng hài lòng. Đầu bếp Đỗ cảm nhận sâu sắc được người đi ra từ nhà ăn quả nhiên là chuyện tốt.
Tương Lệ Lệ ở một bên nhìn, bĩu môi nói: "Có gì ghê gớm đâu chứ." Cô ta phủi tay một cái, trực tiếp đi ra ngoài, mặc kệ công việc trong bếp đã xong hay chưa.
Chị Liễu bĩu môi: "Đừng để ý tới cô ta, không ai thích cô ta, chị nghe nói nhà của người yêu cô ta cũng có ý kiến với cô ta."
Hứa Nam Nam không tỏ ý kiến. Cô không thể hiểu được, tại sao Tương Lệ suốt ngày lại phải làm như mọi người mắc nợ cô ta vậy. Làm vậy thì có lợi gì.
Buổi chiều, phòng vật tư tổ chức một cuộc họp hoan nghênh người mới, trưởng ban Tiêu không biết từ đâu lấy được quýt chua và hạt dưa trở về, nhìn hệt như mở tiệc trà vậy.
"Trước hết, chúng ta một lần nữa hoan nghênh đồng chí Hứa Nam tham gia cùng chúng ta. Cho tràng pháo tay hoan nghênh nào."
Mấy người trong văn phòng ngay lập tức vỗ tay.
Trưởng ban Tiêu hài lòng xoa lòng bàn tay. Thấy mọi người đã im lặng, bèn nói: "Nhiệm vụ lần này của bộ phân vật tư chúng ta là ba mươi ngàn cân lương thực. Lần này chúng ta đã hoàn thành vượt mức quy định, mua được năm mươi ngàn cân. Bên ủy ban mỏ cũng không bằng được chúng ta, lần này phòng vật tư chúng ta đã được nở mày nở mặt. ".
Nói đến đây, Trưởng ban Tiêu cầm tách trà lên, vẻ mặt vui mừng rạng rỡ.
Lời vừa nói xong, tiếng vỗ tay vang lên.
"Đây là công lao của mọi người. Đồng chí Hứa Nam Nam cũng đóng vai trò không nhỏ trong đó. Tôi đề nghị cho đồng chí Hứa Nam phát biểu."
Trưởng ban Tiêu khích lệ nhìn Hứa Nam Nam. Đứa trẻ này quá thành thật, cần phải được bồi dưỡng thêm. Bộ phân vật tư không có người nhút nhát. Can đảm là phải luyện mới có được.
Không ai có ý gì về việc cho đồng chí mới phát biểu. Bọn họ vỗ tay khích lệ để Hứa Nam Nam lên phát biểu. Chị Liễu còn đẩy đẩy Hứa Nam Nam giục: "Nhanh lên em."
Bạn cần đăng nhập để bình luận