Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 547

Hứa Nam Nam làm như không thấy cô ta, ngồi cùng một chỗ với Lâm Thanh Bách. Tôn Hỉ Mai muốn ngồi một bên khác của Lâm Thanh Bách thì Lâm Thanh Tùng đã lập tức ngồi xuống: "Anh, chúng ta trò chuyện nào."
Tôn Hỉ Mai cắn môi, chỉ có thể ngồi đối diện với Lâm Thanh Bách, ánh mắt thỉnh thoảng nhìn anh.
Lý Uyển trừng mắt nhìn con trai mình, sau đó gắp thức ăn cho Tôn Hỉ Mai: "Hỉ Mai đừng khách sáo, đồ ăn này hôm nay toàn là cháu xào cả mà."
Lại quay đầu nhìn về phía Lâm Thanh Bách: "Thanh Bách, con nếm thử tay nghề của Hỉ Mai xem, có phải rất tốt không?"
Lâm Thanh Bách nhìn Hứa Nam Nam nói: "Tay nghề của Nam Nam tốt lắm." Cũng không đề cập đến tay nghề của Tôn Hỉ Mai ra sao.
Thấy Lâm Thanh Bách hạ thấp thể diện của mình ngay trước mặt Tôn Hỉ Mai, trong lòng Lý Uyển tức giận, thậm chí cơm cũng không muốn ăn. Thấy Hứa Nam Nam ăn ngon, bà ta nói: "Nam Nam hôm nay đến nhà họ Chu, cháu với nhà họ Chu có quan hệ gì thế? Cháu cũng biết mối quan hệ của nhà họ Lâm và nhà họ Chu không được tốt lắm mà, sau này đừng đến nữa, ảnh hưởng không tốt. Người không biết sẽ cho rằng anh Lâm nhà chúng ta chủ động giảng hòa với nhà họ Chu mất."
Tôn Hỉ Mai lập tức nói: "Người lãnh đạo trước đây của anh Thanh Bách hình như có chút mâu thuẫn với thủ trưởng Chu. Đồng chí Nam Nam, cô như vậy là không nghĩ cho anh Thanh Bách quá rồi."
"Nam Nam muốn quan hệ thân thiết với ai là tự do của cô ấy, không ảnh hưởng đến các người." Lâm Thanh Bách không vui nói.
Lý Uyển cười nói: "Thanh Bách, con cũng đừng vội tức giận, dì như vậy không phải là vì cũng xem Nam Nam như người một nhà sao, bằng không chuyện của người ngoài dì cũng mặc kệ. Chỉ muốn nói với con bé rằng quan hệ của chúng ta với nhà họ Chu không được tốt, con bé chung quy cũng không thể cứ không biết nghĩ ngợi cho nhà họ Lâm chúng ta thế được." Nói xong nhìn Lâm Trường Chinh: "Anh Lâm, anh nói có đúng hay không?"
Lâm Trường Chinh vẫn không nói gì, nghe được lời này của bà ta thì mới ngẩng đầu lên, kéo căng mặt, rõ ràng không vui: "Chuyện của bọn nhỏ, cứ để chúng nó làm chủ là được. Ăn cơm!"
Nói xong bực bội cúi đầu tiếp tục ăn cơm.
Vẻ mặt ông như vậy, bầu không khí của toàn bộ bàn ăn cũng chìm xuống.
Hứa Nam Nam vẫn ăn một cách ngon lành như việc không liên quan đến mình. Thỉnh thoảng còn gắp thức ăn cho Lâm Thanh Bách. Mắc gì không ăn, để người không liên quan đến mình chọc tức bản thân, không đáng.
Nhìn thấy Hứa Nam Nam như vậy, Lý Uyển tức giận đến nghiến răng.
Sau khi ăn xong, Tôn Hỉ Mai thái độ khác với bình thường rời nhà họ Lâm sớm. Ngay cả khi Lý Uyển giữ cô ta lại, cô ta cũng không ở lại. Tâm trạng Lý Uyển đang có chút sa sút, Lâm Trường Chinh đứng ở đầu bậc thang gọi bà ta lên lầu.
Nghe thấy giọng nói cứng rắn của Lâm Trường Chinh, trong lòng Lý Uyển căng thẳng, thầm suy nghĩ vừa rồi mình cũng không làm gì cả. Cũng không có chỗ để cho anh Lâm nói gì, bà ta bèn vội vàng theo sát lên lầu.
Lâm Trường Chinh đợi bà ta vào phòng, đóng cửa lại, sắc mặt không kéo căng như vừa rồi mà đen hơn vài phần: "Vừa rồi trên bàn cơm em nhắc tới những chuyện đó làm gì?"
"Em đã nhắc đến cái gì?" Lý Uyển hơi buồn bực nói.
Lâm Trường Chinh thấy bà ta như vậy, cơn tức cứ thế không trút ra được: "Chuyện của nhà họ Chu, đừng nói trước mặt Hỉ Mai. Em cũng không phải không biết cha con bé làm gì. Cha con bé biết sẽ nghĩ về gia đình của chúng ta như thế nào?"
Lý Uyển giải thích nói: "Tại sao không thể biết? Không phải em đã bày tỏ thái độ rồi sao? Chúng ta có quan hệ không tốt với nhà họ Chu, cha của Hỉ Mai biết được cũng không có vấn đề gì."
"Em cứ không muốn hòa hợp với nhà họ Chu như vậy sao? Lý Uyển, trong đầu em đang nghĩ gì vậy?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận