Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 811

Có điều tiếc là sau khi hai người kết hôn, bởi vì hạng mục nghiên cứu có tiến triển, nên lại bị gọi vào đóng đô ở sở nghiên cứu.
Lý Uyển vẫn rất vui mừng về việc này. Dẫu sao hai vợ chồng ở cùng một chỗ, đi đến đâu cũng có thể sinh con, không có gì khác biệt.
Trong nhà dần dần viên mãn, cuộc sống của nhân dân cả nước cũng bắt đầu phát triển không ngừng.
Sau xuân, Hứa Linh từ Nam Giang đến, báo tin tức về thôn họ Hứa cho Hứa Nam Nam biết. Bây giờ trong thôn rất nhiều người xây nhà ngói đỏ, người dân trong thôn cũng được ăn no, được ăn gạo với bột mì, hai ba ngày cũng có thể có món mặn. Cuộc sống người dân cả thôn họ Hứa trở nên náo nhiệt hơn hẳn. Lúc máy cấy lúa và máy gặt xuất hiện, người trong thôn hùn vốn mua về một chiếc.
Ngày máy móc đến thôn, Hứa Căn Sinh tóc tai bạc phơ cười híp mắt treo một miếng vải đỏ lên phía trước rồi bắn pháo mừng trước mặt tất cả mọi người trong thôn.
"Chị, chị nói xem trước đây làm sao biết được còn có ngày được sống như vậy chứ, người người nhà nhà giờ đây đều có thể ăn ngũ cốc tinh chế. Gạo và bột mì tha hồ mà ăn. Trong thôn bây giờ ít nhất một tháng thì có thể ăn một bữa thịt. Lúc chú Căn Sinh nói ra chuyện này cũng chảy cả nước mắt đó chị, nói là đáng tiếc cho những người không vượt qua được nạn đói năm ấy, không được sống cuộc sống như bây giờ."
Hứa Nam Nam nghe được những tin này thì trong lòng cũng thấy phức tạp muôn vẻ cảm xúc, có cảm động, cũng cảm thấy tràn đầy sức mạnh.
"Chị, em chuẩn bị trở về Nam Giang mở nhà máy ở đó, trong thôn hiện giờ có máy móc rồi, nhiều lực lượng lao động, em mở nhà máy có thể mời người đến làm." Hứa Linh tràn đầy ý chí chiến đấu.
Nghe xong kế hoạch của Hứa Linh, Hứa Nam Nam thực sự cảm thấy cô em gái nhỏ này là một người có tầm nhìn, vừa nhìn đã có thể thấy trọng điểm.
"Được đấy, em trở về mở nhà máy, cần bao nhiêu tiền thì em cứ lấy của chị."
"Sao có thể lấy tiền của chị chứ, em muốn dựa vào chính bản thân mình." Hứa Linh lắc đầu.
Hứa Nam Nam cười, nói: "Không phải là chị cho không em, mà đây gọi là cho vay kinh doanh, là để hỗ trợ khởi nghiệp. Sau này có được lợi nhuận rồi, em lấy bao nhiêu thì phải trả gốc và lãi bấy nhiêu."
"Còn có thể như vậy được sao?" Đôi mắt Hứa Linh sáng lên ngay lập tức: "Vậy thì chị này, em thật sự cần mượn tiền ấy. Em còn chuẩn bị mở một phân xưởng, nếu có kinh phí, em sẽ mở rộng thêm một tí. Để tránh việc người ta đi trước mình một bước."
"Em tìm Lưu Song Song bàn bạc, chuyện này cô ấy phụ trách."
Khu công nghiệp trong hai năm nay đã kiếm được tiền và tích lũy được một số tiền lớn. Như lời hứa với bên trên năm đó, Hứa Nam Nam chuẩn bị đem số tiền này để dùng trong xây dựng trên toàn quốc. Thiết lập các quỹ cho vay để lập nghiệp và hỗ trợ thành lập các nhà máy ở các làng quê thị trấn, giải quyết các vấn đề việc làm cho các lực lượng lao động dư thừa ở nông thôn. Lập ra học bổng, giúp đỡ học sinh nghèo, khoản vay đầu tiên chính là cho Tiểu Linh.
Hứa Linh vội chuyện vay vốn khởi nghiệp nên ngày hôm sau đã rời đi.
Trong lòng Hứa Nam Nam hơi bồn chồn, mấy năm nay cô vẫn luôn bận rộn qua lại hai nơi thủ đô và Thâm Quyến, rất ít khi có thời gian chú ý đến trạng thái phát triển ở làng quê và thị trấn.
Lần này nghe Hứa Linh nói nhiều như vậy, trong lòng cô cũng rất kích động, rất muốn tận mắt nhìn thấy mọi người đã trải qua cuộc sống như thế nào.
Lúc ăn cơm, Hứa Nam Nam nói chuyện với Lâm Thanh Bách về tình hình bây giờ mà Hứa Linh kể lại.
Lâm Thanh Bách còn chưa nói chuyện, bà Vu bèn nói: "Cháu nói ra thì chúng ta rời khỏi Nam Giang cũng đã nhiều năm rồi."
Trong mắt ông Vu cũng mang theo nỗi nhớ nhung.
Bạn cần đăng nhập để bình luận