Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 607

Trước khi lấy món đồ này ra, cô cũng đã suy nghĩ nên dùng lý do nào để giải thích nguồn gốc của món đồ này. Nhưng suy đi nghĩ lại, cô nhận ra không có lý do nào hợp hơn là nói nhặt được. Chỉ cần cô lấy món đồ này ra thì chắc chắn không thể không khiến người khác thấy nghi ngờ. Nhưng cô không muốn thêu dệt lên những câu chuyện để gạt Lâm Thanh Bách nữa. Lý do này tuy nghe rất giả dối, nhưng ai cũng không thể nói đó là nói dối được.
Lâm Thanh Bách xoa đầu cô: "Nhặt được thì nhặt được thôi." Cô bé này không muốn nói thật với anh, anh cũng không đành lòng hỏi cô đến cùng. Trước đây chỉ nghi ngờ cô bé này có một số bí mật nào đó, thậm chí anh còn nghi ngờ… Chỉ là không ngờ cô bé này lại đem đến cho anh một thứ chấn động đến như vậy.
"Lúc nhặt thứ này có nguy hiểm không?"
Hứa Nam Nam ngẩng đầu lên nhìn anh, thấy vẻ mặt lo lắng ấy, trong lòng cô có chút ê ẩm: "Không nguy hiểm." Cô biết Lâm Thanh Bách chắc chắn là đã đoán ra được điều gì đó, nhưng chỉ là vì cô không nói ra nên anh cũng không muốn hỏi. "Anh Lâm, em xin lỗi."
Lâm Thanh Bách cười: "Em không có lỗi với ai cả mà ngược lại mọi người còn phải cảm ơn em. Nam Nam, món đồ này hữu dụng lắm đấy! Chuyện này em đừng nói cho ai biết, anh sẽ xử lý những tài liệu này."
Hứa Nam Nam gật đầu, nghĩ ngợi một hồi rồi nói: "Nếu vậy lỡ như sau này em vẫn còn nhặt những đồ vật kỳ lạ này thì sao?" Nếu như những vật này thật sự có ích thì sau này cô chắc chắn vẫn sẽ tiếp tục làm. Những chuyện sau này thì cô không thể ngăn cản được, cô chỉ có thể làm những việc trong khả năng cho phép.
Nghe cô nói thế, Lâm Thanh Bách ngẩn ra, sau đó cười bất đắc dĩ: "Nếu như sau này có nhặt thêm được những thứ như vậy thì những món đồ này vẫn không thể tùy tiện cho người khác xem. Những món này một khi bị những người có ý đồ xấu để mắt thì em sẽ rất nguy hiểm."
Mang ngọc mắc tội, nếu những thứ này bị người khác phát hiện thì không những trong nội bộ quốc gia có nguy hiểm mà còn sẽ làm thu hút các thế lực ở các quốc gia khác nữa.
Những món đồ này phải xử lý một cách cẩn thận mới tránh được những rắc rối về sau.
Món đồ này đã lấy ra rồi, sử dụng như thế nào thì Hứa Nam Nam không quản được. Cô tin Lâm Thanh Bách sẽ giải quyết tốt vấn đề này, hiện tại cô chỉ cần phải nghĩ cách kiếm nhiều tiền thôi.
Những tài liệu lần này mất hơn triệu bạc, lại còn là những thành quả kỹ thuật đã khá lỗi thời. Nếu như lần sau cần thêm những tài liệu kỹ thuật khác, chút tiền trong tài khoản của cô sẽ không đủ để dùng. Chỉ là trong hoàn cảnh hiện tại, cô không còn can đảm để đi nhặt đồ cổ như trước kia nữa, nên cô chỉ có thể tìm cách để lấy những món đồ của Ngụy Tiểu Đông. Thứ có thể khiến cậu ta mạo hiểm để cất giấu chắc chắn đều là thứ quý giá. Chắc là sẽ đổi được không ít tiền.
Hứa Nam Nam muốn kiếm tiền nhưng dạo này công việc ở hầm mỏ càng lúc càng bận, phía ủy ban mỏ ngày nào cũng họp để học các lớp tư tưởng. Bụng của Chu Phương cũng đã lộ rõ lên rồi, ngày nào cũng mang theo cái bụng to chạy qua chạy lại, Hứa Nam Nam nhìn mà cảm thấy căng thẳng cho chị ấy.
Lúc tan làm về, Hứa Nam Nam đi cùng với Chu Phương, nghe Chu Phương than phiền rằng: "Bắt đầu từ năm sau không biết phải như thế nào nữa, tổng quản lý xưởng bên tỉnh lỵ kêu người gửi một đống các văn kiện qua đây. Cái hầm mỏ bự như vậy, chừng đó người phải học, ủy ban mỏ bọn chị bây giờ một người phải làm việc của hai người."
Nghe tới đây trong lòng Hứa Nam Nam cũng biết được đang xảy ra chuyện gì.
Thứ gì cần đến rồi cũng sẽ vẫn đến thôi. Thứ này chỉ là những điềm báo cho một sự khởi đầu chính thức mà thôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận