Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 55

Cầm lấy mười hai đồng và một chồng phiếu, lúc này Hứa Nam Nam mới vui vẻ rời khỏi phòng bệnh, lúc trước khi đi, ông lão đưa cho cô một cái địa chỉ, bẳn rằng nếu như sau này cô còn có những thứ này thì có thể đến tìm ông ấy.
Lúc này Hứa Nam Nam mới biết rằng, hóa ra ông lão này tên là Vương Đông Lai. Là công nhân đã về hưu của một đơn vị.
Đợi Hứa Nam Nam đi rồi, bà lão mới nói: “Ông chỉ biết tiêu tiền lung tung, mua những thứ này quá lãng phí.”
Vương Đông Lai mỉm cười rót nước nóng pha sữa bột cho bà: “Lãng phí gì chứ, bây giờ trong nhà chỉ còn hai chúng ta, tiền này không xài thì để lại làm cái gì. Bất cứ cái gì cũng không quan trọng bằng sức khỏe của bà. Bạn già à, bà phải chăm sóc cơ thể thật tốt, sống thêm vài năm. Đừng để lại một mình tôi cô đơn trên cõi đời này.”
Bà lão nghe thấy vậy, đôi mắt chợt đỏ lên, cúi đầu lau lau nước mắt.
Sau khi Hứa Nam Nam rời khỏi bệnh viện, cô không vội trở về, mà ở trong thị trấn đi dạo một lát. Mặc dù thị trấn lúc này không đẹp đẽ phồng hoa bằng thành phố sau này, nhưng so với thôn họ Hứa, hoàn toàn là một cái trên trời một cái dưới đất. Chả trách con người thời đại này đều muốn chạy đến thị trấn.
Ai dà, cô cũng muốn chạy đến thị trấn. Tiếc là bây giờ vẫn chưa có cơ hội. Còn suy nghĩ dựa vào hai vợ chồng Hứa Kiến Sinh để trở về thị trấn, thì đừng nghĩ nữa. Không nói đến muôn vàn khó khăn, cô cũng không muốn sống chung với vợ chồng Hứa Kiến Sinh.
Hứa Nam Nam cố tình đi đến một vài đơn vị doanh nghiệp nhà nước hỏi thử tình hình tuyển công nhân.
Lúc này tuyển công nhân chủ yếu vẫn là tuyển công nhân có hộ khẩu ở thành phố, hơn nữa còn phải xem trình độ học vấn. Đừng nghĩ rằng thời đại này không cần trình độ học vấn, muốn làm văn chức, ít nhất cũng phải là học sinh cấp hai, học sinh cấp ba thì an toàn hơn một chút. Sinh viên đại học vào thì sẽ làm cán bộ. Còn người học việc, cũng có thể suy sét không có bằng cấp gì, nhưng mà những người này trên cơ bản đều là con em của công nhân nâng đỡ. Chỉ cần đơn vị có một cơ hội, thì trên cơ bản người mười hai mười ba tuổi cũng có thể làm việc. Đương nhiên, một số ngành nghề đặc biệt, ví dụ như kỹ thuật, bạn có kĩ năng này thì cũng có thể nới lỏng điệu kiện một cách hợp lý, thông qua kiểm tra đánh giá để vào đơn vị. Nếu như là hộ khẩu ở nông thôn, thì vẫn có thể chuyển hộ khẩu vào trong đơn vị.
Nhưng mấu chốt là Hứa Nam Nam muốn sức lực không có sức lực, muốn trình độ học vấn không có trình độ học vấn, hơn nữa còn là hộ khẩu ở nông thôn, hoàn toàn không có khả năng.
Trên đường về nhà, Hứa Nam Nam càng nghĩ càng cảm thấy ủ rũ, hận không thể gào thét một tiếng, vào thị trấn thật khó, khó như lên trời!
Lúc Hứa Nam Nam về đến nhà, nhà họ Hứa đã bắt đầu nấu cơm. Trong thành phố đã bắt đầu đốt than, Hứa Kiến Sinh đi làm trong mỏ, tất nhiên không thiếu than. Bình thường Lý Tĩnh nấu cơm xào rau đều dùng than đá, cũng không cần người giúp đốt củi, một mình có thể nấu một bàn thức ăn lớn. Nhưng hôm nay lại khác, Hứa Tiểu Mãn ngoan ngoãn ngồi bên cạnh rửa rau, cơ thể nhỏ bé ngồi xổm, vén tay áo lên, vô cùng lanh lợi.
Theo lý, Hứa Tiểu Mãn đã chín tuổi, giúp nhà làm việc cũng là chuyện bình thường. Hứa Nam Nam cũng không cảm thấy nuông chiều trẻ con là chuyện tốt. Nhưng thấy Hứa Tiểu Mãn làm việc ở bên cạnh, Hứa Hồng và Hứa Mai Tử ngồi trên ghế làm bài tập, cả người cô cũng khó chịu.
“Tiểu Mãn, qua đây.” Cô cũng không cãi nhau với Lý Tĩnh, lập tức gọi Tiểu Mãn tới.
Hứa Tiểu Mãn vừa nghe thấy Hứa Nam Nam quay về, lập tức vui vẻ chạy tới: “Chị, sao giờ chị mới về.”
“Chị ra ngoài đi bộ một vòng.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận