Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 118

Người lớn bên cạnh cũng phản ứng lại, vội ôm Hứa Tiểu Mãn lên đi đến trạm y tế trong thôn. May mà ở đây là trong thôn, trạm y tế cũng cách đó không xa.
Trước khi đi, Hứa Nam Nam đỏ mắt hét to: “Tôi không có quan hệ gì với nhà họ Hứa hết, Lý Xuân Cúc và Trương Thúy Cầm đã ăn trộm đồ của tôi. Bọn họ chính là cứt chuột hôi thối của xã hội!”
Hét xong rồi lập tức đi theo đến trạm y tế.
Cán bộ trong thôn cũng không nghĩ tới sẽ ầm ĩ thành như vậy. Chủ yếu là không nghĩ tới người làm cha này thật sự có thể xuống tay được. Nếu không thì vừa nãy đã để người đến ngăn cản rồi.
Mặc dù Hứa Nam Nam đã đi rồi, nhưng đại hội xét xử công khai mới vừa bắt đầu thôi.
Trải qua chuyện vừa nãy, dường như Hứa Kiến Sinh cũng bị chấn động rồi, lúc bị người khác đưa đến một bên cũng không có phản kháng.
Bà Hứa nhìn thấy thế mà con trai lại không tung sức nữa, lại gân cổ òa khóc: “Tôi đúng là tạo nghiệp mà, sao lại nuôi một cái đồ bất hiếu như vậy, đúng là muốn lấy cái mạng già của tôi mà.”
Trương Thúy Cầm cũng ở một bên kêu: “Đều do bà Hứa bảo tôi làm.”
Hứa Kiến Hải nghe thấy cô ta còn kêu như vậy thì xông qua đạp cô ta ngã xuống đất. “Cô con đàn bà thối này!” Gã ta hận, sao ban đầu lại cưới người vợ ngu ngốc như vậy.
Thấy gã ta đến phá rối, lại có người đến bắt gã ta lại. Cán bộ trong thôn cau mày tuyên đọc chuyện của bà Hứa và Trương Thúy Cầm lại lần nữa, sau đó bắt đầu bảo người khác tố cáo những chuyện xấu xa mà bình thường hai người đã làm.
Vào lúc này, đương nhiên là có oán báo oán có thù báo thù, vì vậy liên tục có người đến đem những việc lúc trước bà Hứa và Trương Thúy Cầm từng làm, mặc kệ việc đó lớn hay nhỏ, họ đều lấy ra nói hết.
Mặc dù việc này không thể nói là chuyện lớn táng tận lương tâm gì đó, nhưng lại có vô số chuyện, người nói cũng nhiều, cuối cùng hai người bọn họ bị miêu tả thành ích kỷ, tiểu nhân có lòng dạ xấu xa, là phần tử xấu.
Mũ chóp cao nhòn nhọn đã sớm chuẩn bị xong. Sau khi kết tội danh thì bắt đầu đi diễu phố trong thôn.
“Tôi thật sự bị oan, tôi không có làm, đó là đồ của cháu gái ruột của tôi, sao tôi lại không thể lấy chứ.” Đến bây giờ bà Hứa vẫn chưa nghĩ ra, đồ của nhà mình mà sao lại không thể lấy chứ?
Nhìn thấy bà Hứa và Trương Thúy Cầm bắt đầu bị người ta ném đá, diễu phố, ông Hứa đờ đẫn đứng đó, cuối cùng hung hăng giậm chân: “Chúng ta đi về.”
“Vậy mẹ phải làm sao?” Hứa Kiến Bình thật thà nhất có hơi đau lòng nói.
“Chuyện không liên quan đến chúng ta!” Ông Hứa chắp tay sau lưng nói.
Sau này nhà họ Hứa của bọn họ, nên làm sao đây?
Thời này đối với những phần tử xấu, có một cách tốt hơn ngồi tù rất nhiều, đó chính là cải tạo lao động. Nhưng bà Hứa và Trương Thúy Cầm vốn là người trong thôn, lao động bình thường tất nhiên không đủ để cải tạo hai người.
Cho nên trong thôn mở một cuộc họp, cuối cùng quyết định sau này để bọn họ phụ trách dọn dẹp nhà xí ở trong thôn, còn phải phụ trách gánh phân và nước tiểu ở nhà xí đến ngoài đồng ruộng. Hơn nữa trên hồ sơ của hai người đã bị phân thành phần tử xấu, cần phải được cải tạo. Sau này cũng không có cơ thể tự do, nếu như sau này trong thôn có hoạt động tương tự thế này, bọn họ cũng phải tham gia, đẻ mọi người trong thôn tiến hành phê bình. Trong thôn cũng không thể viết thư giới thiệu cho bọn họ.
“Đúng là đáng đời, hời cho bọn họ rồi! Anh không nhìn thấy à, bà già kia còn giả vờ bất tỉnh, kết quả bị người ta dội cho một chậu nước cho tỉnh lại, Hừ, không đi diễu phố hết trong thôn, đừng mơ về nhà.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận