Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 312

Nhân viên bán hàng tô son ngồi cắn hạt dưa: "Vị đồng chí nhỏ này, thật sự hết hàng rồi, nếu tôi có thì chắc chắn sẽ đưa cho cô. Bằng không vừa nãy sao nhiều người lại không mua được như thế kia chứ."
"Vậy à..." Hứa Nam Nam chớp chớp mắt, nhìn thỏi son của cô ta: "Đồng chí, màu son của cô không tệ nha. Son này chắc không dễ mua đâu nhỉ, trong cửa hàng tổng hợp cũng không thấy."
"Đúng vậy, son này không dễ mua đâu, cần phải có ngoại tệ." Giọng điệu cô ta đắc ý. Thời buổi này người nào có thể dùng ngoại tệ để mua đồ là một việc rất tự hào.
Hứa Nam Nam cười: "Thực ra bạn của tôi cũng cho tôi mấy thỏi."
Vừa nói cô vừa cúi đầu lục trong túi xách, nhân cơ hội mua vài thỏi son trên Taobao. Cô xé giấy bọc lấy son ra ngoài.
"Cô nhìn đi, màu gì cũng có." Mấy thỏi son trong vỏ nhựa đen được đặt lên trên quầy.
Con gái thích nhất là điều gì, ngoài quần áo ra, thì chắc chắn là đồ trang điểm. Thấy Hứa Nam Nam lấy ra những thỏi son với những màu sắc tươi đẹp, mắt hai người bán hàng đều nhìn chằm chằm.
Mua một thỏi đã không dễ gì, đây lại còn mấy thỏi.
Lại còn nhiều màu nữa chứ.
"Đồng chí, cô mua chúng ở đâu vậy?" Nhân viên bán hàng tô son đi đến, cầm lấy một thỏi màu hồng đào: "Màu son này tôi còn chưa thấy bao giờ."
Nhân viên bán hàng tóc uốn bên cạnh cũng nói: "Trong trung tâm tổng hợp này cũng chưa thấy thỏi son như vậy." Cửa hàng tổng hợp cũng có quầy hàng ngoại tệ, nhưng đồ bên trong không những đắt mà còn rất ít.
"Không phải có những doanh nghiệp ở đơn vị phải giao lưu bạn bè với nước ngoài đó sao, giúp mang từ bên ngoài vào đấy. Cũng không nhiều, chỉ có mấy thỏi thôi."
Hai người nghe vậy thì nhìn nhau.
Người bán hàng tóc uốn nói: "Ừm, đồng chí, hay là chia cho chúng tôi mấy thỏi, chúng tôi không có ngoại tệ, trả bằng phiếu công nghiệp được không?"
"Không có ngoại tệ..." Hứa Nam Nam có chút khó xử: "Tôi cũng không cần ngoại tệ, chỉ là nghĩ không phải chỗ các cô hết váy liền rồi hay sao, tôi muốn đổi ngoại tệ để người ta mang đồ về cho tôi."
Ý rõ ràng.
Tôi muốn váy liền.
Người bán hàng tô son thở dài, cô ta hiểu rồi, cô gái này cố ý làm như vậy. Người ta từ đầu đã biết mấy mánh khóe này của bọn họ: "Được, coi như là tôi chịu rồi." Cô ta nói với người bán hàng tóc uốn bên cạnh: "Trong kho của chúng ta còn mấy bộ đúng không, lấy ra cho vị đồng chí này xem đi."
Dù sao giữ lại cũng để dành cho người quen, lần sau giữ lại là được. Chứ son này chưa chắc có thể gặp lại lần nữa. Chủ yếu là ngoại tệ không dễ kiếm. Dù có thì cũng không dễ mua được.
Đối mặt với cái đẹp, tình hữu nghị dường như trở nên mong manh hơn.
Vậy là hai cây son mua mấy chục đồng đổi được bốn bộ váy liền, còn không cần phiếu công nghiệp.
Đáng.
Mua được váy liền, cô nhanh chóng đi mua giày da. Phải là da xịn, giày mũi tròn, kiểu dáng đơn giản. Mua cho Chu Phương một đôi, Hứa Nam Nam cầm trên tay, nhìn nửa ngày, thế là không mua cho mình, cô chỉ mua một đôi giày thể thao màu trắng, phối với váy liền cũng rất đẹp. Còn thấp nữa.
Đi dạo nửa ngày, tâm trạng Hứa Nam Nam rất tốt, cô xách đồ chuẩn bị về nhà.
Ra khỏi cửa hàng tổng hợp không lâu, Hứa Nam Nam cảm nhận được có người đi theo sau mình.
Trực giác là một thứ khó mà nói rõ được, nhưng Hứa Nam Nam vẫn luôn tin theo, cô cảm khái an ninh trật tự ở Thượng Hải quá tệ, cô đến đây lâu như vậy, đây vẫn là lần đầu tiên bị người ta nhắm đến.
Cô cúi đầu lục trong túi xách, mua một lọ thuốc xịt chống người xấu.
Đang đứng bên đường gọi xe, cảm thấy người phía sau cách mình ngày càng gần. Da gà toàn Hứa Nam Nam nổi hết cả lên, nhưng vẻ mặt cô lại rất điềm tĩnh, nơi đông người như vậy, chắc hẳn tên đó sẽ không ra tay.
"Chào, đồng chí."
Một thanh niên từ phía sau bước đến.
Bạn cần đăng nhập để bình luận