Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 427

Đây là muốn tỏ ra vẻ giơ tay không đánh mặt cười sao? Nếu ai mở miệng trước, vậy thì người đó phải nhượng bộ, bằng không sẽ là không khiêm nhường.
"Cho tôi mười thước, ông bà tôi thích mặc chất liệu vải này." Hứa Nam Nam nói thẳng. Cô không để tâm đến những vòng vo này.
"Cô gái, nếu không tôi dùng phiếu vải quân dụng đổi cho cô nhé, được không? Hai người lớn tuổi trong nhà tôi theo tôi đi xa, quần áo mang theo không hợp, cần mặc gấp." Dì mặc quân trang nói.
Người bán hàng vừa nghe vải quân dụng, đôi mắt lập tức ngắm nghía người phụ nữ này, hiển nhiên là muốn làm ăn mua bán với người này hơn.
Tâm trạng Hứa Nam Nam có chút buồn bực, nếu như vừa rồi người phụ nữ này nói những câu này luôn, phải trái gì mình cũng sẽ nhường cho bà ta, dù sao ai mà không có lúc khó khăn chứ. Nhưng dáng vẻ vừa rồi của dì này, rõ ràng không thành thật cho lắm. Sao cứ phải đợi cô nói rồi mới nói lời này. Thế này là thấy cô dễ nói chuyện đấy.
Hứa Nam Nam cũng khó xử nói: "Dì à, mười thước đủ làm hai bộ quần áo rồi, cháu cũng là mua cho người lớn tuổi trong nhà. Chúng ta mỗi người mười thước, không phải ổn lắm sao ạ? Ông bà cháu quanh năm suốt tháng cũng chỉ mặc có một bộ quần áo mới, cháu không thể để bọn họ thất vọng được."
Nghe thấy Hứa Nam Nam nói lời này, người phụ nữ nhíu mày. Sau đó nhếch miệng cười nhạt: "Vậy cũng được."
Người bán hàng thấy hai người thỏa thuận xong, nhanh chóng chia nguyên liệu thành hai. Hứa Nam Nam thanh toán xong phiếu vải rồi cầm vải rời đi.
Người phụ nữ mặc quân trang cầm vải trong tay bóp lại, lông mày nhăn nhúm lại. "Các cô gái bây giờ, sao không hiểu chuyện như vậy chứ."
Hứa Nam Nam như không nghe thấy lời này của bà ta, cô đi thẳng xuống lầu. Khi đi ngang qua cửa chính lầu một thì có hai người lớn tuổi đang ngồi ở cửa. Đang chuẩn bị đi qua, bà cụ mặc đồ trắng điểm hoa nhí hướng dương cũng ngẩng đầu lên nhìn về phía cô. Cũng không biết nhìn thấy gì mà trong mắt lại hiện lên vẻ ngạc nhiên.
Hứa Nam Nam nhìn bọn họ một cái, rồi đi thẳng qua.
"Ông, cô bé vừa rồi đó, ông có thấy không?"
"Ai?" Một cụ đang hút thuốc tẩu ngẩng đầu lên.
"Là cô gái vừa đi qua kia, tôi cảm thấy có chút giống... hẳn là không thể nào. Đứa trẻ đó trông tốt lắm. Chắc là nhờ nhà có điều kiện tốt nên nuôi được như vậy." Quê bọn họ chắc chắn không thể nuôi ra được đứa trẻ như thế này.
"Giống ai chứ?" Ông cụ ngưỡng cổ ngó nghiêng, nhưng không thấy người mà vợ mình nói.
"Tiểu Tĩnh đấy." Bà cụ thở dài nói.
Nghe thấy cái này tên, động tác hút thuốc của ông cụ chợt ngừng lại, một lúc lâu không lên tiếng, lát sau nói: "Lời này đừng nhắc ở trước mặt Tiểu Uyển, nếu như nó biết được, trong lòng sẽ bứt rứt không yên." Dẫu sao người chăm sóc bọn họ mấy năm nay cũng là Tiểu Uyển.
Hai người đang thở dài thì người phụ nữ mặc quân trang đi tới, nhìn thấy hai ông bà cụ, trên mặt cuối cùng cũng có đôi phần ý cười: "Chú Lý thím Lý, mua xong đồ rồi, chúng ta đi ăn cơm đi, buổi chiều thì đến Nam Giang."
Ra khỏi cửa hàng bách hóa, Hứa Nam Nam ngồi xe đi đến trạm thu hồi đồ phế thải.
Cô đã đến trạm thu hồi đồ phế thải này một lần. Bởi vì là thành phố tỉnh lị, lại cách Huyện Nam Giang cũng khá gần, cho nên cô ít khi đến bên này thu mua. Có điều mỗi lúc ngồi tàu đều sẽ phải đi ngang qua đây.
Trạm thu hồi đồ phế thải ở đây đương nhiên không thể so bì với trạm ở Thượng Hải, nhưng đồ cũng không hề ít.
Bên trong có một bà cô đang chất từng lô hàng, ngoài ra còn có một người trẻ tuổi đang xếp phân biệt từng đồng xu, chuẩn bị để xử lý.
Hứa Nam Nam quan sát một lúc, phát hiện nơi này thế mà chẳng có thứ gì hữu dụng. Đồ đồng có thì có, nhưng cho dù là vậy cô cũng nhìn ra được những thứ kia chỉ là đồng nát sắt vụn, không đáng tiền.
Bạn cần đăng nhập để bình luận