Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 521

"Cháu để đầu bếp nhà ăn giữ lại mấy thứ này giúp cháu từ lâu rồi. Ở chỗ ủy ban huyện cháu vẫn còn dư lại, vẫn có thể bày thêm một bàn ở đó ạ."
Nghe Lâm Thanh Bách nói như vậy, ông bà nhà họ Vu càng nhìn cháu rể càng vô cùng ưng ý. Không tìm được thanh niên nào biết lo toan cuộc sống như thế này đâu. Bây giờ các ông chồng đều chỉ biết đi làm rồi về cơm nước, chuyện nhà việc gì cũng phải để phụ nữ nhọc lòng.
Bà Vu bùi ngùi: "Nam Nam còn nhỏ, những thứ này phải để cháu lo nghĩ rồi."
Hứa Nam Nam cạn lời, sao cô lại không lo nghĩ chứ, là cô không có cơ hội được không. Lúc trước bảo sẽ mời khách nên cô còn chuẩn bị tìm danh mục để mua sắm trong Taobao nữa kìa...
Lâm Thanh Bách cười: "Cũng hiếm khi có chuyện như này để cho cháu bận tâm mà."
Lời này nghe qua thì có vẻ không cảm thấy gì, nhưng lại khiến người nghe thấy xót xa trong lòng. Ông Vu và bà Vu không nghe ra, nhưng Hứa Nam Nam nghe xong lại khó chịu trong lòng. Bảo sao kết hôn vội vã như vậy, thế này là thiếu hơi ấm từ gia đình.
Lễ đính hôn tại nhà họ Vu tổ chức vào tối thứ sáu. Không còn cách nào, bởi vì cần lệch thời gian tổ chức với bên ủy ban huyện. Tổ chức lễ đính hôn lại không thể mời khách vào hai tuần khác nhau, nên mọi người dứt khoát ăn một bữa buổi chiều. Dù sao đều là láng giềng, cách không xa, sau khi ăn tối xong thì về nhà.
Lần này ông bà Vu cũng không để mọi người đem quà theo, chỉ tới ăn một bữa ăn chực thôi, coi như làm chứng. Sau này nếu hai người không thành đôi, cũng không có ai nói ra nói vào.
Có thể ăn một bữa lương thực tinh thì chẳng ai không muốn tới. Vừa mới đến giờ thôi là mọi người đã tới đông đủ. Ông Vu dẫn Lâm Thanh Bách ra chiêu đãi khách, phát thuốc lá xong thì lại tám chuyện. Bữa tiệc lần này không khác mấy như kết hôn.
Trong phòng bếp, vợ của chủ nhiệm phân xưởng hỗ trợ làm đồ ăn, thỉnh thoảng ngó ra bên ngoài: "Nam Nam tìm được người yêu tốt thật. Mọi người xem, mấy thằng nhóc trong xưởng chúng ta vừa nhìn đã thấy kém hơn hẳn."
Hứa Nam Nam cười cười, bình thường cô không để ý lắm đến các đồng chí nam, nên cũng không biết rốt cuộc người ta kém Lâm Thanh Bách bao nhiêu, không tiện đáp lại.
Vợ của chủ nhiệm phân xưởng lại hỏi tiếp: "Đồng chí nam này tiền lương một tháng là bao nhiêu thế?"
Hứa Nam Nam ngẩn người: "Không biết ạ."
"Ôi chao." Vợ của chủ nhiệm phân xưởng hận sắt không thành thép: "Hai người quen nhau lâu như vậy, còn đính hôn rồi, làm sao thu nhập của đối phương lại không biết được chứ. Cháu còn trẻ quá, lẽ ra phải biết cái này chứ. Dù mới đính hôn thì cháu cũng nên quản tiền đi, không thể để tiêu tiền lung tung được. Bằng không sau này kết hôn rồi làm sao nuôi con được. Mấy người thanh niên các cháu, đúng là không hiểu củi gạo dầu muối mà. Dì thấy tiệc rượu ngày hôm nay tốn kém không ít nhỉ. Nhìn xem, đây chính là minh chứng của việc không biết tính toán sau này đấy. Tùy tiện làm vài đĩa thức ăn là được rồi, nếu không thì đến nhà ăn gọi ít món thịt rau về cũng đối phó được."
Thấy Hứa Nam Nam lơ mơ, bà ta thở dài: "Thu nhập phải nên làm rõ ràng rành mạch ra, đừng nghĩ sau này kết hôn rồi mấy ông sẽ chủ động nói ra. Khi là người yêu của nhau mà chưa nói rõ, lúc kết hôn rồi càng khó mà biết được. Đàn ông suy nghĩ nhiều lắm đấy, cháu mà không quản nghiêm chút, không khéo anh ta giấu tiền cả ở dưới miếng lót giày luôn đấy."
Hứa Nam Nam nghe thấy vậy, nghĩ đến cảnh tượng Lâm Thanh Bách để tiền dưới đệm giày thì rùng mình.
Thức ăn lên bàn, Hứa Nam Nam được sắp xếp ngồi cạnh Lâm Thanh Bách, ánh mắt cô nhìn xuống đôi giày của Lâm Thanh Bách theo bản năng. Đôi giày da mũi nhọn, mặt giày được đánh bóng loáng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận