Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 101

Lý Thành Văn cũng không dám, anh ấy có người nhà, không muốn liên lụy họ, nhưng mà trong lòng vẫn ghi nhớ chuyện này. Anh ấy rất muốn biết rốt cuộc thầy đã đi đâu, xảy ra chuyện gì rồi.
Hôm nay sau khi thấy bức thư, cuối cùng anh ấy đã biết tung tích của ân sư, trong lòng lại hơi do dự, có nên đi thăm ông ấy không.
Về đến nhà, vợ của anh ấy là Viên Lệ thấy anh ấy lẩm bẩm suốt, thì hơi lo lắng nói: “Anh làm gì vậy, trở về thì cứ không nói gì, có tâm sự sao? Hay là chuyện phân phối lương thực trên mỏ?”
Lý Thành Văn do dự, không biết nên nói thế nào, lúc lâu mới thở dài nói: “Hôm nay anh nhận được thư của thầy Hạ.”
“Anh nói thầy Hạ ở đại học tỉnh?” Viên Lệ hoảng sợ túm lấy tạp dề ở ngang hông. Cô ấy cũng từng nghe nói chuyện của Hạ Thu Sinh, chuyện này thật sự không hề nhỏ.
Nhưng mà sau đó không có ai hỏi thăm, cho nên dần dần quên mất.
“Ông ấy viết thư cho anh làm gì, nói gì? Nhưng có thể viết thư, thì chắc không sao, sau này anh đừng lo lắng nữa.” Viên Lệ biết chồng luôn ghi nhớ ơn Hạ Thu Sinh từng cứu mình, cho nên những năm gần đây luôn lo cho an nguy của Hạ Thu Sinh, cảm thấy đời này không có cơ hội báo ơn. Bây giờ biết Hạ Thu Sinh sống tốt, cuối cùng sau này cũng có thể không cần lo lắng nữa.
“Anh muốn đi thăm thầy Hạ.” Lý Thành Văn đột nhiên nói.
Viên Lệ nghe vậy, trợn to đôi mắt: “Anh điên à, lúc này anh đi thăm ông ấy, lỡ bị người ta biết thì sao. Bây giờ anh là phó khoáng trưởng, không chừng sau này còn có thể thăng thêm một cấp. Bây giờ anh đi thăm ông ấy, là không cần tiền đồ, không cần nhà nữa?”
“Không nghiêm trọng như vậy.” Lý Thành Văn nghe lời của vợ, hơi không vui.
“Cái gì gọi là không nghiêm trọng, chuyện có thể nghiêm trọng hơn anh nghĩ. Anh nhìn những bạn học của anh, ai dám đi tìm ông ấy?” Viên Lệ không đồng ý nói.
Lý Thành Văn cúi đầu, rất lâu không lên tiếng.
Có chuyện anh ấy chưa nói với Viên Lệ, trước nay thầy Hạ sẽ không chủ động tìm người khác. Nếu quả thật tìm anh ấy, thì cũng là có chuyện muốn nhờ vả anh ấy. Thầy Hạ là người tốt, sẽ không tùy tiện làm khó người khác. Lần này lại để người ta đưa đến địa chỉ của anh ấy, chắc hẳn cũng muốn đích thân gặp anh ấy.
Ai dà...
Lúc Hứa Nam Nam về thôn, đã là giữa trưa.
Cô đến nhà Hứa Căn Sinh trước, đưa bột gạo cho Lưu Đại Hồng.
Thấy Hứa Nam Nam thật sự mang bột gạo về, Lưu Đại Hồng vô cùng vui mừng, ôm như của báu, đây chính là phần ăn cho cháu trai lớn của mình. Nhìn xem trong thôn có đứa bé nào thông minh lanh lợi như cháu trai lớn của cô ta, may mà có sữa bột và bột gạo của Hứa Nam Nam trước đây, đó đều là đồ tốt.
“Nam Nam, tiền cho cháu lúc trước có đủ không, có cần thêm nữa không?” Lưu Đại Hồng cười nói.
Hứa Nam Nam bảo: “Đủ rồi ạ, nhưng mà thật sự tốn quá nhiều thời gian, sau đó vẫn phải tìm một chú mua giúp. Người ta là người thành phố, biết nhiều hơn chúng ta.”
“Thật may nhờ có cháu, chú Căn Sinh không có bản lĩnh như cháu.” Lưu Đại Hồng hơi khinh thường chồng mình, là người có tiếng trong thôn, nhưng vào thành phố thì không làm được chuyện gì.
So sánh như vậy, cô ta càng thích Hứa Nam Nam, cảm thấy Hứa Nam Nam chính là quý nhân của cháu trai lớn nhà họ, bằng không cháu trai lớn sẽ không thể khỏe mạnh như vậy.
Lúc này vẫn chưa có khái niệm thua ở vạch xuất phát, nhưng gần như là một loại bản năng. Bản năng muốn để con nhà mình thông minh, xinh đẹp hơn con nhà người khác.
Trong lòng cảm thấy có ơn, Lưu Đại Hồng về phòng lấy nửa quả bí đỏ cho Hứa Nam Nam, bảo cô về nấu bí đỏ mà ăn.
Bây giờ thời tiết lạnh rồi, thức ăn cũng càng ngày càng ít, loại bí đỏ này rất khó có được. Ít nhất cũng được tính là ngon, hơn nữa còn có thể no bụng, luôn tốt hơn rau dại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận