Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 533

"Lâm Thanh Tùng, cậu có thể có lập trường chút được không?"
"Tôi vẫn luôn kiên định với lập trường mà, tôi nghe lời anh tôi." Lâm Thanh Tùng vô tội nói. Anh cậu từ nhỏ chẳng có ý gì với Hỉ Mai cả, cậu ta có cách nào chứ.
Tôn Hỉ Mai vừa nghe đã biết cậu ta đang chơi xấu, tức giận đứng lên: "Tôi tự mình đi tìm anh Thanh Bách."
Lâm Trường Chinh ở lối cầu thang nghe thấy động tĩnh dưới lầu thì lắc đầu, quay người lại đi vào phòng, thấy Lý Uyển vẫn còn đỏ mắt, chắp tay sau lưng đi tới bên giường ngồi xuống: "Tức giận với con cái có gì mà hay, tính tình Thanh Bách em cũng biết rõ mà. Tự nó thích là được rồi."
Mặc dù ông cũng mong con trai mình sẽ cưới cô gái trong khu tập thể. Nhưng chuyện như này không phải ai muốn là được.
Lý Uyển không đồng ý với lời của ông: "Người trẻ tuổi nào rõ mình muốn gì. Bây giờ cũng chỉ tùy theo sự bốc đồng thôi, sau khi kết hôn, về lâu về dài có hối hận cũng vô ích. Chúng ta là người lớn phải giúp tụi nó kiểm định. Anh không biết đâu, cô gái này tính tình thật sự không tốt. Trở mặt với người nhà xong thì chạy đến nhà người ta làm cháu nhà đó, đến cả cha mẹ cũng không nhận. Anh nói xem đứa nhỏ như vậy có tốt không? Nếu cô ta là đứa trẻ hiểu chuyện thì em cũng không nói gì, nhưng đứa thế này… Em không yên tâm được."
"Vấn đề là Thanh Bách thích, em ấy, lo nghĩ quá nhiều. Có thời gian thì quản Thanh Tùng kỹ vào. Lần này nó về có vẻ ngoan hơn chút, em trông chừng cho kỹ, đừng để thằng bé lại giống như trước đây."
"Thanh Tùng là con thứ hai, có thế nào cũng không sao cả. Mấu chốt là Thanh Bách có thể gánh vác được cái nhà này không. Hơn nữa, anh Lâm à... Em lo lắm, em không có lòng tin. Tìm một sui gia tốt, sau này không phải cũng có thể giúp đỡ lẫn nhau sao?" Bà ta và chồng mình đều là những người bước qua từ những năm tháng quá khứ ấy, chịu đắng cay, gian khổ. Không dễ gì mới đến được những ngày tháng bình yên, bà ta không muốn chịu khổ nữa.
Lâm Trường Chinh thấy bà ta như vậy, thở dài một tiếng, vỗ vỗ vai bà ta: "Bất kể thế nào, chuyện này cứ để tự Thanh Bách quyết định. Nó là đứa trẻ chững chạc." Nếu là Thanh Tùng thì ông còn có thể nói thêm vài lời, nhưng Thanh Bách… Ông không có lòng tin. Ông mắc nợ đứa con này quá nhiều. Chuyện của Hạ Thu Sinh ông không thể giúp được, chuyện chung thân đại sự của thằng bé ông cũng không tiện nhúng tay vào.
Đường ở thủ đô trắng xóa, hanh khô. Hứa Nam Nam đút tay vào túi mà vẫn cảm thấy lạnh cóng.
Nếu không phải là đang ở trên đường lớn thì cô đã hận không thể vươn tay vào trong tay áo của Lâm Thanh Bách rồi.
Nhưng phải khó chịu ở nhà họ Lâm thì cô thà ra ngoài đi qua đi lại trên đường cùng Lâm Thanh Bách. "Tiếc là thời tiết xấu, không thì chúng ta có thể leo lên Vạn Lý Trường Thành xem cố cung rồi."
Lâm Thanh Bách đang có chuyện nghĩ ngợi trong lòng, thấy cô vui vẻ như vậy thì không khỏi bật cười: "Leo lên Vạn Lý Trường Thành xem cố cung không thành vấn đề. Hôm nay muộn quá, sáng mai chúng ta dậy sớm đi xem kéo cờ nhé."
Hứa Nam Nam nghe thế thì mắt sáng lên, trước đây cô từng muốn đi xem kéo cờ một lần lắm, nhưng lần nào cũng không may, không phải vì lý do này thì vì lý do khác không đi được. Không ngờ lần đầu tiên xem lại là ở thời đại này.
Cô vội vàng gật đầu liên tục: "Ngày mai phải đi xem đó."
Lại nhớ ra một chuyện khác, cô ngẩng đầu nhìn lên Lâm Thanh Bách: "Phải rồi anh Lâm, bức thư kia làm sao đây anh? Hay là ngày mai đi xem kéo cờ xong thì đi gửi nhé?" Bây giờ đã quá chiều, đến nhà người ta lúc này thì không hay lắm.
Lâm Thanh Bách suy nghĩ một lúc: "Ngày mai đi đi. Nhưng quan hệ của người đó với cha anh không tốt lắm. Hơn nữa tính tình ông ấy cũng không được tốt."
"Em chỉ gửi thư, bộ ông ấy còn đuổi em ra ngoài chắc?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận