Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 256

Cảm thấy cô gái nhỏ trước mặt này vẫn còn con nít, chưa chắc đã đi làm, sao có thể mua được đồng hồ đeo tay ở nơi này. Có tiền cũng không thể để trẻ con lãng phí như thế.
Hứa Nam Nam nhìn chằm chằm hồi lâu, hỏi: "Có mẫu của Thụy Sĩ không?"
Nhân viên bán hàng lập tức sửng sốt, nhìn Hứa Nam Nam giống như đang nhìn kẻ ngốc vậy: "Ở chỗ tôi sao có thứ đó được, phải đến Thượng Hải mới có. Còn phải có ngoại tệ mới mua được."
Được rồi, đồ nhập khẩu, mua không nổi.
"Thế thì… đồng hồ đeo tay hơi tốt một chút là mẫu nào?"
"Hiệu Thượng Hải, Gypsophila cũng bán tương đối chạy, nếu không thì xem thử Đông Phong cũng được." Nhân viên bán hàng liếc nhìn quầy một cái, nói ra một loạt thương hiệu. Hứa Nam Nam nhìn một chút, trong quầy này cũng chỉ có ba thương hiệu… thế chả phải là cái gì ở đây cũng tốt sao?
"Được, thế lấy mỗi mẫu một cái đi." Hứa Nam Nam bắt đầu lấy tiền ra.
"Cái gì, cô thật sự muốn mua, còn mua nhiều như thế à?" Nữ nhân viên bán hàng cảm thấy mình đột nhiên biến thành kẻ ngốc. Ở đây chưa từng có ai nhìn thấy một người thoáng chốc lại mua nhiều đồng hồ đeo tay như thế, đây cũng chẳng phải cải trắng, đây chính là đồ đắt tiền đấy. "Có nhiều tiền như thế sao? Hơn một trăm đấy, có phiếu công nghiệp không? Không có phiếu thì không thể mua được."
Hứa Nam Nam móc ra hai trăm tệ, và mười phiếu công nghiệp: "Tôi cũng không phải mua để dùng. Vì chuyến này đi công tác, nên các cán bộ trong đơn vị nhờ mua về. Họ cũng đã để dành rất lâu rồi mới đủ để mua đấy."
Nghe thấy thế, trong lòng nhân viên bán hàng mới thư thả một chút, nhanh chóng bắt đầu lấy giấy tính tiền, túi đựng, lại hoàn thành nhiệm vụ tháng này rồi.
Rời khỏi cửa hàng bách hoá, Hứa Nam Nam lập tức bỏ hai chiếc đồng hồ lên cửa hàng trên Taobao. Ba chiếc đồng hồ đeo tay hết tổng cộng một trăm sáu, tạm thời không tính tới phiếu công nghiệp, một trăm sáu cũng gần nửa năm tiền lương của cô rồi. Mặc dù có hơi đắt một chút, nhưng dù sao cũng là mua cho mình, cũng không tới mức chịu thiệt.
Quay lại nhà trọ, Hứa Nam Nam bỏ tất cả những sản phẩm công nghiệp mà cô mua lên cửa hàng trên Taobao, đỡ phải tự cầm về. Còn về phần đồng hồ đeo tay, sau mấy lần khua tay múa chân trên tay, vẫn cắn răng bỏ lên cửa hàng Taobao.
Khiêm tốn, phải khiêm tốn.
Hứa Nam Nam vừa bỏ đồng hồ đeo tay lên cửa hàng trên Taobao, khung chat đột nhiên xuất hiện. Lần này là một người khác, vừa đến đã hỏi cái đỉnh bằng đồng kia bán thế nào.
Bán thế nào, cô thật sự cũng không biết. Đối với đồ bằng đồng, cô luôn cảm thấy nó là đồ cổ, cho dù giá vốn bỏ ra có thấp cũng không thể bán tùy ý, nếu không thì thật sự có lỗi với việc mình phải đi một chuyến thật xa.
Mà đây cũng không phải trọng điểm, trọng điểm là cuối cùng cũng có người liên lạc với cô!
Dù tâm trạng lần này cũng không sửng sốt giống như lần trước, thế nhưng vẫn có chút kinh ngạc, vui mừng: "Đồng chí cứ ra giá đi, để tôi xem thử."
Hứa Nam Nam âm thầm định giá, mười ngàn tệ. Dù sao đỉnh bằng đồng cũng nhỏ, hơn nữa trông cũng không phải sản phẩm của thời Xuân Thu Chiến Quốc, cũng không biết có đáng tiền hay không, cô cho rằng đây là giá thấp nhất.
Dường như đối phương bị bất ngờ bởi yêu cầu này của Hứa Nam Nam, sau một hồi im lặng, mới gửi tới một loạt tin nhắn.
Chính là người đó phân tích rằng đỉnh bằng đồng này hẳn là cổ vật đến từ triều nhà Minh, nhưng không phải cổ vật nổi tiếng gì, có lẽ là thứ mà nhà quan lớn nào đó đã từng sử dụng qua.
Sau một loạt câu giới thiệu về đỉnh bằng đồng này chỉ là muốn nói rõ một chuyện, nó không đáng tiền cho lắm.
Cuối cùng đưa giá hai chục ngàn.
Hứa Nam Nam nhìn giá tiền này, nhanh chóng cảm thấy thật nguy hiểm… lỡ mình ngu ngốc đưa giá, đúng là vô cùng nguy hiểm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận