Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 587

Dù thế nào tôi cũng phải dành ra chút thời gian để tiếp hai người chứ. Hơn nữa, chuyện trước đó, cậu thật sự không cần tới tôi à?"
Lâm Thanh Bách nói: "Đừng nói những chuyện này trước mặt Nam Nam."
Hứa Nam Nam dùng bữa, trong lòng đang nghĩ tới chuyện của Ngụy Tiểu Động, thử dò hỏi: "Bọn họ cứ không bằng không chứng, vô cứ bắt người như thế sao?"
"Em dâu, chứng cứ chính là thứ mơ hồ nhất đấy."
Vẻ mặt Chương Lỗi sâu xa nói.
Nói cách khác, chuyện của Hứa Nam Nam cho dù không chứng cứ. Nếu người ta thật sự muốn thì cũng có thể tự tạo bằng chứng để buộc tội cô.
Bọn yêu ma quỷ quái.
Trong lòng Hứa Nam Nam cảm thấy nặng trĩu, không nuốt nổi cơm.
Lâm Thanh Bách thấy cô buồn bực không vui, cho rằng cô vẫn đang nghĩ tới chuyện lúc trước, hỏi: "Sao thế, vẫn còn sợ sao?"
"Anh Lâm… Một người bạn của em, cũng bị bọn họ bắt đi với tội danh như thế. Dường như cũng không tìm được chứng cứ. Hiện giờ bà nội của cậu ấy đang nằm viện, em muốn làm rõ chuyện này. Nếu như không có chứng cứ, có thể đưa người ra được không?"
"Là cái người gặp ở rạp chiếu phim lần trước sao?" Lâm Thanh Bách hỏi.
Hứa Nam Nam suy nghĩ một chút, nhớ tới lần trước gặp phải Ngụy Tiểu Đông ở rạp chiếu phim, khi đó cô còn nói không quen biết Ngụy Tiểu Đông. Không ngờ Lâm Thanh Bách vẫn còn nhớ, cô chột dạ trả lời: "Ừ."
Lâm Thanh Bách vỗ vỗ tay cô: "Ăn cơm trước đã, ăn cơm xong, anh sẽ đi hỏi một chút về chuyện này."
Chương Lỗi cũng nghe ra được điều gì đó, thế nhưng cũng không tiện hỏi nhiều, giả vờ như không nghe thấy, cúi đầu ăn cơm.
Lúc này Nam Nam dĩ nhiên không thể ra mặt nữa, tránh cho đến lúc đó lại bị cuốn vào. Hứa Nam Nam quyết định đến bệnh viện thăm bà Ngụy, để Lâm Thanh Bách và Chương Lỗi đi thăm dò chuyện này.
Lúc vào bệnh viện, bà Ngụy đang ầm ĩ muốn ra ngoài tìm cháu trai, mắt cũng sưng đỏ, có thể thấy đã khóc một lúc lâu rồi.
Y tá bị bà cụ quấn lấy cũng không còn cách nào. Vừa thấy Hứa Nam Nam tới, nhận ra đây cô chính là người thân đã đưa bà Ngụy tới, thế là giao người cho cô sao đó lập tức bỏ chạy. Bà Ngụy vịn tường đi tới: "Tôi muốn gặp cháu trai, Tiểu Đông đâu rồi, Tiểu Đông đang ở đâu. Hu hu, cháu tôi đi đâu rồi."
Nhìn thấy bà cụ như thế, những người khác có mặt trong phòng bệnh cũng thổn thức không thôi.
Bà cụ đã lớn tuổi, mắt cũng không tốt, lại chẳng thấy cháu trai đâu cả, thật đáng thương.
"Tối hôm qua bà cụ khóc cả một đêm, đánh thương thật đấy. Cô là người nhà của bà ấy phải không, chăm sóc bà ấy nhiều một chút, bà cụ cũng không dễ dàng gì." Có một bác gái lên tiếng.
Hứa Nam Nam vội vàng đồng ý, đỡ bà Ngụy quay về giường bệnh, bà Ngụy không vui: "Bà không đi, bà muốn tìm Tiểu Đông."
"Bà ơi, bà đừng lo lắng, Tiểu Đông không sao cả, sẽ trở về nhanh thôi. Vừa nãy cháu còn gặp cậu ấy, cậu ấy bảo cháu chăm sóc bà giúp nữa đấy, nói là lát nữa sẽ quay lại. Bà đừng khiến cậu ấy lo lắng."
Nghe được lời nói của Hứa Nam Nam, bà Ngụy hỏi: "Thật sao?" Trên mặt còn mang theo vẻ mong đợi.
Hứa Nam Nam gật đầu: "Vâng, cháu gạt bà làm gì đâu chứ, là thật đấy ạ. Bà mau về giường nằm nghỉ đi, muộn chút cậu ấy sẽ về thôi."
Lúc này bà Ngụy mới để Hứa Nam Nam đỡ về giường bệnh ngồi, bà cụ còn kéo Hứa Nam Nam hỏi: "Cháu là Tiểu Anh đúng không? Bà có nghe Tiểu Đông nhắc tới cháu, nói cháu xinh đẹp, cháu đúng là một cô gái tốt."
Hứa Nam Nam đoán bà Ngụy hẳn là đang nói tới người yêu của Ngụy Tiểu Đông.
Nghĩ đến dáng vẻ thân mật của người đó và người đàn ông kinh tởm kia, Hứa Nam Nam cũng không biết nói tiếp thế nào. Không biết Ngụy Tiểu Đông có biết người yêu của cậu ta là người như thế không.
Mãi đến lúc xế chiều mấy người Lâm Thanh Bách mới quay về, sau lưng còn dẫn theo Ngụy Tiểu Đông.
Ngụy Tiểu Đông bị đánh không còn ra hình ra dáng gì, sưng mặt sưng mũi, quần áo trên người lôi thôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận