Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 771

Trên đường đi Lâm Trường Chinh luôn biểu hiện cực kỳ bình tĩnh, nhưng khi nhìn thấy mấy đứa cháu lớn nhà mình, cuối cùng ông cũng không kìm được nữa, lập tức tập tễnh đi qua đó rồi ôm mấy đứa cháu vào lòng.
"Tốt lắm, bé ngoan. Đều là bé ngoan." Lâm Trường Chinh nói xong, giọng điệu cũng bắt đầu run rẩy, từng tiếng thốt ra nghẹn ngào.
Lý Uyển cũng đi qua đó sờ đầu bọn nhỏ, sau đó quay lại nhìn Hứa Nam Nam với vẻ cảm kích: "Nam Nam là đại công thần của nhà họ Lâm chúng ta. Mấy năm nay đã cực khổ cho mấy đứa rồi."
Lâm Trường Chinh về nhà nhưng chẳng màng để ý ai, chỉ lo ở chung với ba đứa cháu nội của mình.
Sau khi ăn cơm xong, bọn nhỏ phải về nhà, Lâm Trường Chinh lại không nỡ.
Lý Uyển cũng mở lời là có thể chăm sóc bọn nhỏ mấy ngày.
Hứa Nam Nam nghĩ rằng bọn nhỏ ở trong khu tập thể, trong nhà cũng có cảnh vệ và bảo mẫu, muốn chăm sóc ba đứa nó cũng không phải là vấn đề gì khó khăn, bèn dứt khoát để bọn nhỏ ở lại bên này.
Không có bọn nhỏ ở nhà, hai vợ chồng hiếm khi được yên tĩnh.
Buổi tối lúc lên giường, Hứa Nam Nam dựa vào lòng Lâm Thanh Bách, Lâm Thanh Bách ngầm hiểu, anh cúi xuống dịu dàng hôn cô. Bởi vì gần đây quá bận rộn, cộng thêm ba đứa nhỏ quậy phá nên vợ chồng hai người đã lâu chưa thân mật.
Sau một hồi chiến đấu tràn đầy vui sướng, hai người đều vô cùng hài lòng.
Sau khi ân ái xong, Hứa Nam Nam dựa vào lòng Lâm Thanh Bách, vẻ mặt tràn đầy mong mỏi: "Chờ đón cha về rồi, gia đình của chúng ta mới chân chính đoàn tụ."
Ý nghĩa của Hạ Thu Sinh đối với hai người bọn họ không tầm thường. Ông ấy không chỉ nuôi dưỡng Lâm Thanh Bách mười năm, ông ấy còn là bước chuyển ngoặt cho vận mệnh cuộc đời của Hứa Nam Nam và ông ấy cũng là bà mối của hai người bọn họ.
Cho nên vợ chồng hai người đều hi vọng có thể đón Hạ Thu Sinh về dưỡng lão, để ông ấy có thể an hưởng tuổi già.
Sở nghiên cứu mà thầy Hạ đang phục vụ là một nơi khép kín. Bởi vì người bên trong tiếp xúc với nhiều tài liệu nên thậm chí còn bảo mật kín kẽ hơn so với nơi Lâm Thanh Tùng công tác rất nhiều.
Lúc Hứa Nam Nam và Lâm Thanh Bách đến đón Hạ Thu Sinh, hai người chỉ có thể đứng chờ ở bên ngoài mà không thể đi vào trong.
Bởi vì ngăn cách với thế giới bên ngoài nên trong những năm đó, những người bên trong không hề biết bên ngoài đã xảy ra chuyện gì.
Lúc Hạ Thu Sinh ra ngoài, nhìn thấy Lâm Thanh Bách cùng với Hứa Nam Nam, ông ấy đã rất ngạc nhiên: "Sao hai đứa lại đến đây? Không phải cha đã nói là không cần đến thăm rồi sao? Hai đứa đến đây làm gì? Mau về đi. Nếu để người khác biết sẽ không hay."
Mười năm không gặp, Hạ Thu Sinh trông càng già nua hơn trước. Nhưng bởi vì làm công tác phiên dịch nên không gặp quá nhiều vấn đề về sức khỏe. Hơn nữa, vì đã gặp được nhiều đồng chí cùng chí hướng ở nơi đây nên tinh thần của ông ấy có vẻ rất tốt.
"Thầy Hạ!" Hứa Nam Nam đỏ mắt đi qua đó: "Không sao, mọi chuyện đã kết thúc rồi, con và anh Lâm đến đón cha về nhà đây."
Hạ Thu Sinh bỗng chốc sững sờ, ông ấy ngước mắt nhìn Lâm Thanh Bách, rồi lại nhìn Hứa Nam Nam.
Hứa Nam Nam lôi kéo cánh tay của ông ấy rồi nói: "Là thật đó ạ. Cha có thể về nhà rồi. Chúng ta cùng về nhà thôi."
Lâm Thanh Bách bước tới rồi duỗi tay ôm lấy Hạ Thu Sinh, anh hít một hơi rồi nghẹn ngào nói: "Cha, chúng ta về nhà thôi."
Mãi đến khi làm xong thủ tục và lên xe, Hạ Thu Sinh dường như vẫn chưa lấy lại tinh thần. Đã hơn mười năm rồi, cuối cùng ông ấy cũng được tự do rồi. Giống như đã mơ một giấc mơ rất dài rất dài, chỉ là lúc này ông vẫn không rõ trước đây là mơ hay bây giờ mới là mơ.
Tiệc đoàn viên được tổ chức ở nhà của Lâm Thanh Bách.
Bạn cần đăng nhập để bình luận