Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 693

Ở bên trong, Lâm Thanh Bách ngồi trong phòng làm việc, nheo mắt suy nghĩ về chuyện của nhà họ Tôn.
Cấp trên phụ trách trực tiếp tổ học tập của Cao Kiến Quốc chính là Tôn Bác Văn. Hiện nay, tổ học tập đang để mắt đến Nam Giang thì đương nhiên Tôn Bác Văn cũng để mắt đến nơi này.
Anh gõ nhẹ lên bàn, nét mặt càng ngày càng tỏ ra mất kiên nhẫn.
Hứa Nam Nam vốn dĩ cũng không mấy quan tâm đến chuyện Tôn Hi Mai đến Nam Giang. Vì việc của thầy Hạ nên khiến tâm trạng của cô tốt và tràn đầy năng lượng. Cô cảm giác rằng việc mình làm cũng có ích và càng ngày càng suy nghĩ tích cực về những việc mình làm.
Cô không thể thay đổi những điều lớn lao, vậy chỉ có thể thay đổi từ những điều nhỏ nhặt mà thôi.
Buổi chiều khi tan làm, cậu Hai tìm cô hỏi chuyện về danh họa cận đại, cô còn đặc biệt nhờ cậu Hai thay cô gửi lời cảm ơn đến Cổ Lỗ Sĩ.
Cậu Hai nghe vậy thì cực kỳ buồn bực. Nghĩ lại bà cụ đang muốn bồi dưỡng cậu ta, ngay lập tức hăng hái như uống máu gà vậy.
Nói xong chuyện này, Hứa Nam Nam mới rời khỏi phòng làm việc.
Lưu Song Song đợi cô đi rồi mới cùng cô rời khỏi văn phòng. Cô ấy có chút lo lắng khi nhìn bóng lưng của Hứa Nam Nam. Gần đây cô dường như thường xuyên hay ngủ nhỉ. Đây không phải là hiện tượng tốt hay là sức khỏe có vấn đề gì rồi.
Hứa Nam Nam không biết rằng bản thân mình đã bị người ta hiểu lầm. Sau khi gặp được Lâm Thanh Bách, cô cũng hỏi về chuyện lô tranh đó. Cậu Hai nói gần đây có cuộc đấu giá quy mô lớn, hy vọng tới lúc đó sẽ đem được những bức tranh có tiếng này đi đấu giá.
Bởi tranh của của mấy mấy vị tiên sinh ngày xưa này rất ít được lưu truyền ra bên ngoài, mà bọn họ thì đều rất nổi tiếng, cho nên cậu Hai rất có lòng tin với lô tranh này.
Hứa Nam Nam khi đó cũng không biết bên trên khi nào sẽ đưa những bức tranh này cho cô, cho nên chỉ hồi đáp đôi câu mơ hồ.
Lâm Thanh Bách nói: "Đã tìm những tiên sinh đó để thu thập rồi, lát về anh sẽ giục tiếp."
Hứa Nam Nam gật đầu. Chuyện này vẫn phải gấp rút lo liệu. Thời gian bây giờ không còn nhiều nữa, hy vọng có thể làm thêm được vài việc nữa.
Bên trên sau khi nhận được tin nhắn của Lâm Thanh Bách, cũng tăng tốc thu thập các kiệt tác của mấy vị tiên sinh này.
Người phụ trách nói. "Không ngờ rằng những người nước ngoài đó rất có mắt nhìn, còn biết thưởng thức nghệ thuật của chúng ta."
Người đến tiếp ứng cười, nói: "Có mắt nhìn hay không chúng ta không quan tâm. Dù sao có nhiều người tiêu tiền như nước thế này là tốt nhất. Bên trên đã nói rồi, sau này để mấy vị tiên sinh này đến những nơi non xanh nước biếc, cùng nhau mài giũa để cho ra đời thêm nhiều tác phẩm hội họa hơn nữa. Hừ, sớm biết thế này thì tôi cũng học vẽ cho rồi, nói không chừng cũng sẽ có thể có chút cống hiến." Tuy thu thập những bức tranh này rồi vẫn cần phải nuôi những họa sĩ lớn tuổi đó, cũng cần vật tư, nhưng so ra thì cũng chỉ là hạt cát trong sa mạc mà thôi.
"Anh cho rằng ai cũng có thể vẽ à. Người nước ngoài người ta cũng không phải kẻ ngốc. Nhanh chóng thu thập những bức tranh này rồi chuyển qua Nam Giang đi."
Hứa Nam Nam lại một lần nữa nhận thức được hiệu suất làm việc của bên trên. Mới nói với Lâm Thanh Bách một lần, ngày thứ ba đã có đồ gửi qua rồi. Đồ đạc đều được đặt trong nhà kho. Ngoài những tác phẩm hội họa thì còn có một số đồ cổ nữa.
Những thứ Ngụy Tiểu Đông thu thập được, quả thật là không cùng một đẳng cấp với những thứ do bên trên đưa tới này.
"Những cái này để ở đây sao? Cần phải đưa đến nơi nào không?" Người canh giữ đồ đạc hỏi.
Trong lòng Hứa Nam Nam thầm nói, nếu các người không nhìn chằm chằm vào tôi thì tôi sẽ trực cất chúng vào rồi.
Bây giờ đương nhiên là không thể cất được: "Một lúc không thể lấy nhiều như vậy, tôi vác chút ít về là được rồi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận