Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 664

Lại nhìn chú hai ở ngay trước mắt này đây, Hứa Kiến Sinh cảm thấy bản thân thật ngu ngốc.
"Mặc kệ chú nói gì, chuyện này tôi sẽ không quản, cũng không quản được!"
"Anh cả, anh có còn coi chúng tôi là người một nhà nữa không. Chuyện của Hồng Hồng lúc đó là xảy ra ở chỗ anh!"
Hứa Kiến Hải tức giận đỏ mặt tía tai, hét lên chỉ vào Hứa Kiến Sinh.
"Ồn ào cái gì, coi nơi này là thôn họ Hứa hả."
Hứa Linh đeo cặp sách chạy vào.
Cô nhóc mới đi được nửa đường là trong ngực cứ luôn cảm thấy bồn chồn, lo lắng người cha hồ đồ của cô nhóc sẽ lại bị thuyết phục đi gây chuyện. Đến lúc đó hắn ta sẽ bị cắt giảm biên chế mất thôi, cho nên vội vàng giả bệnh, nhờ bạn học xin nghỉ giúp rồi chạy về nhà.
Lúc này vừa mới vào nhà, chợt nghe thấy chú hai hét lớn về phía cha cô nhóc.
Hứa Kiến Hải thấy anh trai gã ta còn chưa nói gì mà lại bị một đứa cháu gái chen miệng vào, sắc mặt tối sầm: "Con nhóc mày chớ có xen vào chuyện của người lớn."
Hứa Linh chạy tới đứng phía sau Hứa Kiến Sinh. "Thì sao, cháu nghe thấy chú hai đang hung dữ với cha cháu đó. Cháu là con gái ruột của cha cháu, không bảo vệ ông ấy, chẳng lẽ bảo vệ chú sao."
Nghe thế, ngực Hứa Kiến Sinh ấm áp, cảm thấy bản thân mình chỉ còn lại một cô con gái như vậy, cũng đáng. Hắn ta đưa một tay ra che chở cho Hứa Linh, tay còn lại chỉ vào Hứa Kiến Hải: "Cút, cút cho tôi, ông đây mặc kệ chuyện rắc rối nhà chú."
"Anh cả, anh... được lắm. Anh thật ác độc. Sau này có chuyện gì cũng đừng tìm tới nhà nữa!"
Hứa Kiến Hải không ngờ lần này Hứa Kiến Sinh lại cứng rắn như thế, tức giận không nói được gì.
"Hồng Hồng, chúng ta đi!" Gã ta quay đầu lại gọi Hứa Hồng.
Hứa Hồng đứng lên, cắn răng, ánh mắt lạnh như băng liếc nhìn hai người.
Những chuyện này chị ta ghim trong lòng. Sớm muộn cũng có một ngày sẽ trả hết lại cho bọn họ.
Chờ người rời đi, người đứng xem ồn ào bên ngoài cũng rời đi. Hứa Linh kéo tay Hứa Kiến Sinh: "Cha, sau này đừng xen vào những chuyện rắc rối của bọn họ nữa."
Hứa Kiến Sinh hít vào một hơi: "Được. Sau này cha không quan tâm nữa."
Buổi trưa lúc tan tầm, Hứa Linh tìm Hứa Nam Nam kể những chuyện này. "Chị, sau này chắc chắn cha sẽ không xen vào những chuyện rắc rối nữa. Chờ sau này, công việc của anh Lỗi Tử cũng không giao cho anh ấy nữa!"
Hứa Nam Nam giơ ngón tay cái lên với cô nhóc lanh lợi này.
Lại nghĩ tới Tiểu Mãn, cô hỏi: "Tiểu Linh, em biết chị hai em có chuyện gì không. Con bé về nhà nói không muốn đi học nữa, nói là trường học ầm ĩ lắm, trường học các em đang ồn ào chuyện gì à?"
"Không có chuyện gì cả, tốt lắm mà." Trong mắt Hứa Linh mang theo vẻ kích động: "Em nghĩ bây giờ tốt hơn trước đây rất nhiều. Trước đây giáo viên sai, bọn em không thể nói. Bây giờ giáo viên không quản lý tụi em được nữa. Bên trong trường học tụi em có rất nhiều học sinh tiến bộ và các học sinh trung học cơ sở cả ngày cùng thảo luận về giáo viên trong trường, em cũng có tham gia. Chờ em lớn thêm một tuổi nữa, em cũng muốn làm người dẫn đầu."
Nghe thấy lời Hứa Linh nói, Hứa Nam Nam kinh hoàng. Lời này của con bé là sao. Sau này muốn tham dự vào? Còn muốn làm người dẫn đầu...
Cô nhìn Hứa Linh, dạo này cô nhóc đã cao lớn hơn, sắp tám tuổi rồi.
Còn chưa tới mười tuổi, đầu óc đã nghĩ lớn như thế rồi à?
"Tiểu Linh à, chúng ta yên ổn học hành, chúng ta không dính vào chuyện của người khác được không em? Không phải em nói, sau này muốn thi đại học sao?"
"Chị, tất cả mọi người đều đang nổi loạn, vì sao em không thể tham gia. Chị xem trước đây mấy người chị Hồng Hồng cứ luôn đòi này đòi nọ, chúng ta không nói gì, không phải bị thua thiệt đó sao. Chị xem trước đây cha cũng không thèm quan tâm tới em, bây giờ chúng ta biết lên tiếng rồi, thế là không phải có cuộc sống tốt hơn sao?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận