Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 583

Nghe Hứa Nam Nam nói như thế, những người kia cũng không tiện bắt Hứa Nam Nam nữa, quyết định đi ở hai bên người cô.
Hứa Nam Nam cắn răng bước đi, cô đỏ mặt rời đi, quay đầu nhìn trưởng ban Tiêu, trưởng ban Tiêu đã đi về phía hội trường.
Bởi vì biết trước cửa có nhiều người, những người này đưa Hứa Nam Nam rời đi bằng cửa sau. Ở phía cửa sau có một chiếc xe hơi nhỏ, đó chính là chiếc Hứa Nam Nam đã nhìn thấy vào buổi sáng. Người yêu của Ngụy Tiểu Đông cũng bước xuống từ chiếc xe đó.
Nhìn thấy chiếc xe này, Hứa Nam Nam kinh ngạc không thôi. Chẳng lẽ Ngụy Tiểu Đông đã nói gì với người yêu của cậu ta, nên người yêu của cậu ta đến bắt mình sao?
Không cho phép Hứa Nam Nam nghĩ nhiều, cô đã bị đẩy lên xe.
Bên trong hội trường đã kết thúc biểu diễn, lãnh đạo tỉnh vẫn còn đang phát biểu ở trên.
Lâm Thanh Bách đi theo chủ tịch huyện Tôn, đang nói chuyện phiếm với lãnh đạo tỉnh và các cán bộ từ quân khu tới.
Lần này hai người họ cũng xem như hợp tác với nhau để mở rộng mối quan hệ ở tỉnh. Chủ tịch huyện Tôn tới Nam Giang cũng chẳng mấy năm, không nói gì được với phía tỉnh. Thế nên chỉ có thể thông qua Lâm Thanh Bách để làm quen với người của quân khu tỉnh một chút, sau đó sẽ từ từ mở rộng mối quan hệ với phía tỉnh.
Mặc dù Lâm Thanh Bách là người từ thủ đô tới, nhưng anh có quan hệ với phía bộ đội, trước đây anh và Chương Lỗi cũng trong một đơn vị. Bây giờ Chương Lỗi là chính ủy đoàn bộ binh của tỉnh, anh ta đã giúp Lâm Thanh Bách mở rộng quan hệ với không ít người.
Mấy người họ đang trò chuyện vui vẻ, trong lòng Lâm Thanh Bách lại nhớ tới chuyện ăn trưa cùng Hứa Nam Nam. Anh nhìn đồng hồ, thấy cũng không còn sớm nữa. Rồi lại nhìn mấy vị lãnh đạo vẫn đang nói vô cùng sôi nổi, dáng vẻ chưa muốn dùng cơm, anh cũng bắt đầu hơi mất kiên nhẫn.
Chương Lỗi len lén trêu chọc anh: "Sao đấy, không đợi nổi muốn đến gặp người yêu nhỏ rồi sao. Tôi nói cậu có tiền đồ một chút đi, đừng có giữ cái dáng vẻ xa phụ nữ là lại không sống nổi."
"Anh nói đúng, đúng thật không thể sống nổi." Lâm Thanh Bách không ngại nói.
"Bộ trưởng Lâm của tôi ơi, dáng vẻ của cậu như này còn tưởng mình rất vinh quang cơ đấy." Chương Lỗi nhỏ giọng khinh bỉ nói.
Lâm Thanh Bách liếc anh ta một cái: "Vẫn vinh quang hơn một người độc thân lâu năm."
Chương Lỗi là người đã ngoài ba mươi, ngay cả một người yêu cũng không có, chuyện này thật sự là tâm bệnh của anh ta. Lâm Thanh Bách lại đâm thẳng vào tim anh ta, khiến anh ta không nói nên lời.
Hai người còn đang so nhau thì nhìn thấy một người đàn ông bước vào hội trường, vẻ mặt vội vàng, ánh mắt còn đang nhìn khắp nơi. Chương Lỗi đang cảm thấy người nào không có mắt thì Lâm Thanh Bách đã đi tới.
"Lão Tiêu, sao thế?" Ông ấy chính là cấp trên của Hứa Nam Nam thế nên đương nhiên Lâm Thanh Bách cũng vô cùng quen thuộc.
Trưởng ban Tiêu nhìn thấy Lâm Thanh Bách như nhìn thấy cứu tinh của mình vậy: "Đồng chí Lâm, Nam Nam vừa bị người ta bắt đi rồi, nói rằng cô ấy làm việc cho nhà tư bản, phải bị đưa đi điều tra. Nam Nam bảo tôi đi tìm anh."
Lâm Thanh Bách vừa nghe Hứa Nam Nam bị đưa đi, sắc mặt thay đổi: "Ai đưa đi?"
"Không biết, mặc đồng phục lục quân, nhưng lại trông không giống người của quân khu tỉnh. Cũng không cho chúng tôi cản, nói nếu như ngăn cản sẽ bị bắt đi luôn."
Chương Lỗi nhìn thấy vẻ mặt Lâm Thanh Bách thay đổi cũng chạy tới, nghe thấy chuyện này, lên tiếng suy đoán: "Có khi nào là tên khốn vừa nãy?"
Lâm Thanh Bách cũng nhớ tới Cao Kiến Quốc.
"Chẳng trách vì sao tên khốn đó lại rời đi trước. Nếu như đúng thật là tên đó, tôi biết là ở đâu." Chương Lỗi nghiêm túc nói.
Lâm Thanh Bách không nói hai lời, kéo anh ta đi ra ngoài, vừa đi vừa sờ vào bên hông mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận