Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 690

Bên kia im lặng một chút, mới nói: "Cậu Hai, anh làm việc cho tốt đi, sau này anh sẽ biết bà tốt với anh như thế nào. Chuyện anh làm bây giờ rất có ý nghĩa."
"Đương nhiên anh biết bà rất tốt với anh, mấy ngày trước bà còn nói anh là trẻ nhỏ dễ dạy."
"Được rồi, em đang bận, mấy ngày nữa em qua lấy đồ." Sau đó không chút khách khí cúp điện thoại.
Cậu Hai nhìn nhìn điện thoại, thở dài. Chắc chắn cậu Ba đang ghen tị.
Sau khi có được câu trả lời của cậu Hai, trong lòng Hứa Nam Nam đã có ý tưởng đại khái. Buổi chiều lúc tan làm, cô vừa đi dạo cùng Lâm Thanh Bách vừa nói kế hoạch của mình ra.
Lâm Thanh Bách nhìn cô: "Ý em là tìm một số tác phẩm của các họa sĩ hiện tại cũng được sao?"
Hứa Nam Nam gật đầu: "Em cảm thấy dù sao những món đồ cổ có giá trị cũng là di sản văn hóa, chúng phải được truyền lại cho các thế hệ sau, vậy nên phải cố gắng lưu giữ càng nhiều càng tốt."
Nếu được truyền ra nước ngoài thì sau này còn có thể mua về. Nhưng đó là một thời gian và không gian khác. Sau khi bán đi thì thật sự không thể mua lại được.
Quan trọng nhất là cô không biết trong tương lai những chuyện đó có thể bị ảnh hưởng hay không. Sức mạnh của cô rất nhỏ, không thể thay đổi điều gì, cô chỉ có thể cố gắng hết sức làm những gì trong khả năng cho phép. Ví dụ nếu những người này có thể tạo ra giá trị, thì sau này có thể…
Cô không dám bảo đảm, chỉ có thể cố hết sức thay đổi.
Lâm Thanh Bách cười gật đầu: "Được, anh sẽ nói với bên trên." Anh nhìn Hứa Nam Nam, một lúc lâu mới không nhịn được xoa tóc của cô.
"Nam Nam, anh tin rằng em yêu đất nước này tha thiết."
Hứa Nam Nam vểnh miệng cười lộ ra hai lúm đồng tiền, trước kia cô không có khái niệm này, ngoài miệng cảm thấy mình yêu nước, nhưng tình cảm ấy lại không đủ mãnh liệt. Đôi khi còn sẽ ước ao, cảm tháy ánh trăng ở nước ngoài tròn đẹp hơn trong nước.
Dù sao khi đó, trong trí nhớ của cô đất nước mình vẫn luôn lớn mạnh như vậy, lớn mạnh đến mức làm cô cảm thấy đương nhiên. Một khi đất nước có gì không tốt, cô sẽ cảm thấy khó chịu, sẽ oán trách.
Đến khi thật sự ở thời đại này, cô cảm nhận được những khó khăn và gian khổ mà đất nước này đã phải đối mặt trong quá trình phát triển, có rất nhiều người đang cố gắng trong thời đại này, nhưng rất ít người có thể nhìn thấy tương lai sau đó. Ví dụ như những liệt sĩ như Vu Hải, những anh hùng như bác Chu vẫn đang canh giữ ở tiền tuyến và cả nhóm công nhân ở tuyến đầu. Cô thấy cảm động, thấy kính nể từ trong đáy lòng. Bất tri bất giác, có một số việc đã trở thành bản năng của cô.
Lâm Thanh Bách phản hồi lại những gì Hứa Nam Nam đã nói. Bên trên nhanh chóng đưa ra hồi đáp. Sau này sẽ gửi một số tác phẩm của các nghệ sĩ hiện đại cùng với các cổ vật. Sau đó nói với Lâm Thanh Bách rằng sách đã đến thủ đô một cách an toàn.
Trong phòng họp ở thủ đô.
"Lô sách đã về rồi, vì kiến ​​thức chuyên môn được đề cập quá nhiều, dịch thuật thông thường có thể không hiệu quả. Người tài trong nước vẫn quá ít ỏi." Người phụ trách phiên dịch sách nói.
Người đàn ông trung niên cười nói: "Không còn cách nào khác, dù sao cũng là sách đến từ nước ngoài." Không thể bảo người ta viết sách bằng tiếng Trung được, không phải vậy là làm khó người khác sao?
Người phụ trách nói: "Vậy làm sao bây giờ, những cuốn sách này rất chuyên ngành, trong sách có nhiều thứ rất đáng để học hỏi. Tôi đã nhờ một giáo sư về lĩnh vực này ở đại học thủ đô đến xem. Sách này không thể so sánh với sách giáo khoa thông thường. Nhưng để dịch được lô sách này, có lẽ phải cần rất nhiều người và mất không ít thời gian."
Người ngồi ở vị đầu tiên trực tiếp quyết định: "Sách đã lấy về rồi, không thể để không được."
Bạn cần đăng nhập để bình luận