Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 147

Hứa Nam Nam dẫn Hứa Tiểu Mãn đến bưu điện trước, lại mua ít tem. Trước lạ thì sau quen, lần này xem như không gây ra trò cười nữa. Nhưng mà nhân viên quầy thấy cô cầm mấy tệ mua tem chơi như vậy, cảm thấy có phải người lớn nhà này nuông chiều con quá mức không?
Nhà ai cũng chưa cho con cái nhiều tiền tiêu vặt như vậy.
May mà Hứa Nam Nam không nghe thấy, nếu không sẽ phun ra một búng máu.
Sau khi ra khỏi bưu điện, Hứa Nam Nam bèn dẫn Hứa Tiểu Mãn đến xã mua bán văn phòng phẩm. Trong cửa hàng Taobao của cô cũng có văn phòng phẩm, nhưng khác biệt rất lớn với sản phẩm của thời đại này, ví dụ như giấy viết không giống. Mặc dù Hứa Nam Nam có cửa hàng Taobao, nhưng vẫn muốn bí mật, đồ có thể mua được ở thời đại này thì sẽ cố gắng mua.
Hứa Tiểu Mãn thấy cô mua nhiều, bèn kéo tay của Hứa Nam Nam, nhỏ giọng nói: “Chị, mua ít thôi, em dùng tiết kiệm sẽ đủ mà.”
Vừa mới tới thành phố, các cô chưa có gì hết, sao có thể tiêu tiền lung tung? Nhìn số tiền đã tiêu, cô bé đã bắt đầu nhức nhối.
Hứa Nam Nam nhìn dáng vẻ đau lòng của cô bé, cười nói: “Không sao, bây giờ chị là người có công việc, sau này cũng có thể lấy tiền công. Cái gì cũng có thể tiết kiệm, làm bài tập thì không thể.”
Hứa Tiểu Mãn nhìn sách vở, im lặng rồi hỏi: “Chị, vậy em có thể dùng chung với Tiểu Linh không?”
Hứa Nam Nam sửng sốt, trong lòng biết dù sao mình cũng khác Tiểu Mãn, Tiểu Mãn là Tiểu Mãn thật sự, cho nên tình chị em với Tiểu Linh cũng là thật. Mà cô là giả, cho nên trước giờ không thật sự nhập vai. Vừa nãy lúc mua đồ, cô thật sự không nghĩ tới việc mua cho Tiểu Linh.
Như vậy không được, họ đều là em gái của cô. Hứa Nam Nam mỉm cười xoa đầu cô bé: “Đương nhiên là được, chúng ta là chị em mà.”
Ừm, mình có hai đứa em. Mặc dù Hứa Linh kiên trì muốn bảo Hứa Kiến Sinh đưa cô nhóc đi học, nhưng mà cô luôn cảm thấy hai người Hứa Kiến Sinh không đáng tin bằng cô, gánh nặng trên vai mà đường thì xa.
“Nghe ngóng chưa, Hứa Nam Nam đi con đường nào, sao lại tới nhà ăn của chúng ta?”
Tương Lệ Lệ ngồi trong nhà ăn, hỏi một thanh niên.
“Vẫn chưa, Lệ Lệ, anh thấy thôi đi, chuyện đã quyết định rồi, anh trở về nói một tiếng với mẹ anh là được.”
“Thôi là thôi thế nào, em vất vả lắm mới được làm, kết quả bị người ta đoạt mất vận may, như vậy có thể bỏ qua sao? Cũng không biết là ai làm, tùy tiện sắp xếp người khác vào. Dù gì em cũng là người cũ trong nhà ăn, cũng không lên tiếng chào hỏi trước.”
Thanh niên thật thà sờ đầu: “Em gái anh không muốn qua đây lắm...”
“Không đến sao được, chúng ta cũng sắp kết hôn rồi, nhà anh chỉ có một căn phòng đó, con bé không ra ngoài thì chúng ta ở đâu? Ở cùng phòng với cha mẹ anh là đủ rồi, một đứa cô gái lớn như nó ở cùng phòng với anh trai và chị dâu, xấu hổ không?”
Tương Lệ Lệ nghĩ đến chuyện này là buồn phiền, cô ta và Trương Lượng đã nói chuyện cưới xin, cũng không chê nhà Trương Lượng không có nhà, dù sao cô ta chỉ cần có chỗ ngủ. Mấu chốt là Trương Lượng có hộ khẩu trong thành phố, cô ta chỉ muốn kết hôn với Trương Lượng, sau này nghiêm túc làm người thành phố. Vốn dĩ muốn để em gái của Trương Lượng tới mỏ làm việc, sau này có thể ở ký túc xá. Chuyện đã sắp xếp xong, thì bị người phá hỏng.
Thế nào cũng cảm thấy khó chịu.
Trương Lượng hơi sợ người yêu nóng tính này, hỏi: “Vậy phải làm sao, anh nghe nói Hứa Nam Nam là con gái của chủ nhiệm Hứa, em cũng biết chủ nhiệm Hứa quản lý chỗ bọn anh, anh không thể đắc tội với người ta.”
“Nhìn chút triển vọng của anh đi. Con gái của chú ta thì sao? Bây giờ mọi người bình đẳng. Hơn nữa em nghe nói chủ nhiệm Hứa và con gái của chú ta không hợp nhau, trước đây còn muốn bán con gái đấy. Có phải hôm nay chủ nhiệm Hứa không đi làm không?”
“Hình như là phải.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận