Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 420

"Vậy lần sau anh phải mời em ăn cái gì đây? Chi bằng, ngày mai đưa em đi quán ăn, anh bảo Tiểu Điền để lại đồ ngon."
"Ngày mai không được rồi, em phải đi về quê một chuyến." Hứa Nam Nam nói.
"Đi về quê?" Lâm Thanh Bách mím môi: "Sao lại đột nhiên phải đi về quê."
"Sau khi em ra ngoài rất ít khi trở về, hai em trai trong nhà đã nghỉ hè rồi, em mang ít lương thực về nhà, thuận tiện hỏi xem hai em ấy có muốn đến thành phố ở một thời gian không." Trước đây cô đã đồng ý với Mộc Đầu và Thạch Đầu, không thể nuốt lời.
Tuy rằng đã rời khỏi thôn họ Hứa, song Hứa Nam Nam chưa từng có ý nghĩ rằng sau này sẽ không quay về nữa. Nơi đó là nơi mà cô sống lại, cũng tại nơi đó, cô quen biết được cả nhà thím Quế Hoa, và cả thầy Hạ.
Nghĩ đến thầy Hạ, trong lòng Hứa Nam Nam thấy vô cùng khó chịu. Bây giờ ông ấy chắc là đã đến nông trường Tây Bắc, không biết bây giờ ông ấy sống như thế nào.
Lâm Thanh Bách uống một ngụm canh, nói: "Vậy ngày mai anh đi cùng em nhé, nếu như không kịp xe, em còn phải đi bộ giữa đêm về, anh đi về cùng em, có thêm một người bạn đi đường."
Hứa Nam Nam có chút ngượng ngùng nói: "Anh Lâm, liệu có làm phiền anh quá không ạ." Mấu chốt là đưa anh Lâm đi về, người khác thấy được có khi nào sẽ nghĩ linh tinh không.
"Không đâu, đúng lúc anh muốn đi xuống dưới làng quê nhỏ xem sao, xem xét tình hình. Ngồi ở trong thị trấn không làm được việc."
Nghe anh nói như vậy, Hứa Nam Nam cũng không đành từ chối nữa. Cười gật đầu: "Vâng."
Buổi chiều tiễn Hứa Nam Nam về nhà, Lâm Thanh Bách đi xã mua bán một chuyến, lúc quay trở về, Lâm Thanh Tùng cũng đã về rồi, đang nằm ở trên chiếu ngâm nga khúc nhạc, phe phẩy cây quạt.
Nhìn thấy anh trai mình đã về, còn có chút bất mãn.
Hừ, chỉ biết đi ra ngoài hẹn hò, vứt em trai là cậu ta ở nhà. Nhưng may mà cậu ta cũng không nhàn rỗi, hôm nay ăn uống cũng không tệ lắm. Và cả bộ dạng bị cắm sừng của thằng nhóc ngốc nghếch Lưu Hồng Quân đó nữa, nghĩ tới là thấy vui vẻ.
"Anh, anh giúp em nói với cán sự Vu, em thật sự không hề có qua lại với người nhà họ Hứa, em còn trút giận cho cô ấy nữa đấy."
Lâm Thanh Bách lau mặt, nghe thấy lời này, nhàn nhạt nói: "Cô ấy không có trẻ con như cậu. Mà ngược lại là em đấy, khi nào thì quay về thủ đô, dì đã gửi điện báo đến đây rồi, có thể thời gian tới sẽ đến Nam Giang. Em tự chuẩn bị sẵn sàng đi."
"Hả?" Lâm Thanh Tùng lập tức nhảy dựng lên: "Bà ấy tới Nam Giang làm cái gì chứ, thật là, lúc ở nhà cũng chưa thấy bà ấy quan tâm tới em như vậy, bây giờ thì lại quan tâm."
"Mặc kệ là thế nào, em tự chuẩn bị tâm lý trước đi. Còn nữa, chuyện của Nam Nam em đừng có nhúng tay vào nhiều, đừng để đến lúc đó lại giúp hóa phiền cho cô ấy."
"Yên tâm đi, em có chừng mực mà." Lâm Thanh Tùng buồn bực nói.
Sáng sớm hôm sau, Hứa Nam Nam khiêng ba mươi cân mì sợi, đi về phía bến xe. Không còn cách nào, muốn mang nhiều lương thực chút trở về, nhưng không khiêng nổi. Thà mang lương thực thô thì chi bằng mang chút lương thực tinh chế trở về. Để Thạch Đầu và Mộc Đầu ăn vào, được lớn nhanh hơn, răng của bà Trần không tốt, cũng có thể ăn được nhiều hơn một chút. Thím Quế Hoa với chú Quý tiếc không nỡ ăn, nhưng cũng có thể ăn nhiều một chút lương thực thô, tốt xấu gì cũng không cần chịu đói.
Đến bến xe, Lâm Thanh Bách đã đứng chờ ở đằng đó, trong tay cũng xách theo một bao tải.
Thấy Hứa Nam Nam cõng đồ đi tới, anh giúp cô đỡ đồ xuống, đặt hai cái túi ở cạnh nhau.
Hứa Nam Nam nhìn bao tải kia còn có chút vết máu, hỏi: "Anh Lâm, anh mang theo thứ gì vậy."
"Không phải định về thăm quê sao, anh lấy một cái chân giò lợn."
Bạn cần đăng nhập để bình luận