Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 629

Sau đó lãnh đạo nói nếu như có gián điệp nào mà lại mang kỹ thuật của nước ngoài vào trong nước như vậy thì sẽ mời thêm vài người nữa. Mọi người có thấy gián điệp nào lại ngu như vậy không. Lại còn tự để lộ mình như vậy? Khi ấy người duy nhất không phát biểu lời nào là anh ta đã bị gửi qua đây. Lãnh đạo dặn đi dặn lại, nhiệm vụ ưu tiên của anh ta là bảo vệ đối phương, còn việc giám sát thì đặt ở sau.
Vừa mới gửi điện báo, bên kia đã nhắn lại: "Mọi thứ như cũ."
Gần đây, thai của Chu Phương bắt đầu chuyển động rồi, những việc có thể làm càng ngày càng ít. Hứa Nam Nam cũng theo đó trở nên bận bịu hơn. Bận đến nỗi cô cũng chẳng quan tâm nổi là có người giám sát gì đó không. Đến cả thời gian nghỉ ngơi cô cũng chỉ có thể nghỉ nửa ngày.
"Chị Nam Nam."
Hứa Nam Nam vừa mới hết giờ học bước ra khỏi phòng họp công đoàn, Hứa Mai Tử đang học tập trong phòng đuổi theo cô. "Chị Nam Nam, mấy ngày này chị vất vả quá."
Hứa Nam Nam thấy ánh mắt lo lắng của cô ta thì nhìn cô ta bằng ánh mắt kỳ lạ. Uống nhầm thuốc rồi hay sao. Tình cảm của họ từ khi nào lại tốt vậy chứ.
Hứa Mai Tử như thể không nhìn ra ánh mắt bất thường của Hứa Nam Nam, vẻ mặt vẫn như thường, quan tâm nói: "Chị Nam Nam à, bác gái đã về quê rồi, chị biết rồi chứ. Bây giờ bác ở quê sống không được tốt, ngày nào cũng phải ra đồng làm việc, còn phải bưng bô bưng tiểu cho bà nữa. Bây giờ việc dọn dẹp nhà vệ sinh của bà cũng là bác gái làm hết. Mấy ngày trước em về thấy bác già đi nhiều lắm."
"Cô nói những lời này với tôi làm gì? Bà ta sống như thế nào cũng không liên quan đến tôi."
Hứa Nam Nam lạnh nhạt đáp. Nếu như Hứa Mai Tử muốn nói những lời này để khiến cô đau lòng, vậy thì đã tính sai rồi. Cuộc sống bây giờ của Lý Tĩnh là do bà ta từ tìm tới. Hơn nữa người ở trong thôn khổ hơn bà ta còn nhiều lắm. Cô cũng chẳng cần đi đồng cảm với một người như vậy.
Hứa Mai Tử cười nói: "Em biết quan hệ giữa chị và bác gái không được tốt. Quan hệ của em với bác cũng chẳng tốt gì. Chỉ là em muốn nói, em với chị không có mâu thuẫn gì. Lúc đầu cũng không phải là em muốn lên thành phố, mà là do bà bảo em lên mà. Sau đó cũng là do bác gái muốn giữ em ở lại. Lúc ấy em vẫn là một đứa trẻ, chị nói có phải không?"
"Em biết rằng lúc trước chúng ta có hiểu lầm nhưng bây giờ em đã nghĩ thông suốt rồi, dù gì chúng ta cũng là chị em. Cho dù chị có đổi họ rồi thì chúng ta vẫn thân thiết hơn người khác. Chị Nam Nam, chị đừng trách em nữa. Mấy ngày nay em thấy chị vất vả như vậy, trong lòng cũng khó chịu lắm. Nghe nói ủy ban mỏ thiếu người, em cũng rất mong có thể được giúp chị."
Hứa Nam Nam nghe xong câu cuối cùng cũng hiểu được, người này nhắm vào vị trí còn trống của ủy ban mỏ đấy mà. Sau khi cô đến khu mỏ thì Tiểu Đổng cũng đi đến bộ phận vật tư. Trước đó cô còn cho rằng là hoán đổi công tác, nhưng sau đó mới nghe nói là điều động bình thường. Sau này sẽ tìm người đến lấp vào vị trí của Tiểu Đổng.
Tin tức của Hứa Mai Tử cũng nhanh nhẹn nhỉ.
Tiếc là cô giúp không được, cũng sẽ không giúp.
Hứa Nam Nam cười giả tạo: "Chỉ cần cô thấy hối cải thì không sao hết. Từ nay về sau chúng ta sẽ là đồng nghiệp bình thường với nhau. Còn về chuyện công việc của tôi, tôi cũng không thấy mệt mỏi gì. Làm việc trong mỏ, dù cô có mệt mỏi như thế nào đi chăng nữa cũng vẫn xứng đáng."
Hứa Mai Tử nghe vậy, nụ cười trên mặt lập tức cứng lại, rồi dần dần lạnh xuống. "Chị thật sự không thèm nể tình cảm như vậy à?"
“Giữa chúng ta không có tình cảm gì phải nể cả. Đồng chí Hứa Mai Tử, tôi phải trở về, xin nhường đường." Hứa Nam Nam cũng lạnh lùng đi ngang qua người cô ta.
Bạn cần đăng nhập để bình luận