Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 384

Tên nhãi này dù gì cũng sinh ra và lớn lên ở đây, chung quy cũng có thể hỏi được gì đó có ích.
Nghe thấy mấy từ mỏ sắt Nam Giang, Hứa Hồng động đậy tai, nhìn Lâm Thanh Tùng: "Anh Tùng, anh hỏi mỏ sắt Nam Giang à, bác cả em ở mỏ sắt Nam Giang, còn là chủ nhiệm nữa."
Lưu Hồng Quân gật đầu liên tục: "Đúng, Hứa Hồng lớn lên ở hầm mỏ đó anh."
Lâm Thanh Tùng vừa nghe, càng cười rạng rỡ hơn: "Ôi chao, vậy thì thật trùng hợp quá. Chẳng phải anh học đại học chuyên ngành máy móc sao, tuy rằng anh vẫn chưa tốt nghiệp, nhưng dù sao cũng học được chút ít, thấy phía xã mua bán chung quy cũng không phải lĩnh vực của anh, làm không có ý nghĩa, vẫn là nên đến hầm mỏ thử xem sao."
"Trời ơi, anh là sinh viên đại học sao ạ, còn là sinh viên đại học của thủ đô, Nam Giang chúng em cũng không tìm được mấy người đâu, anh đến hầm mỏ thì họ còn không tranh nhau cướp anh sao." Lưu Hồng Quân xu nịnh nói.
Hứa Hồng cũng lập tức gật đầu: "Em trở về sẽ nói với bác cả về chuyện này, để bác ấy hỏi thăm giúp cho ạ."
Lâm Thanh Tùng cười nói: "Được, vậy thì anh đợi tin." Nhìn xem, tôi không dựa vào quan hệ trong nhà, không phải cũng có thể tìm được cách sao?
Chà chà, đồng chí Vu Nam Nam, duyên phận của chúng ta đúng thật là không biết nên nói thế nào mà.
Cậu ta cảm thấy đây là duyên phận trời định, thế nên mới vừa nghĩ muốn đến mỏ sắt Nam Giang, là gặp được người nhà của cán bộ mỏ sắt Nam Giang ngay. Ông trời cũng muốn cậu ta đến hầm mỏ đây mà.
Hứa Nam Nam ngồi trong văn phòng hắt hơi, cô xoa mũi, cảm thấy đầu có hơi choáng váng.
Chị Liễu ở đối diện nhìn cô nói: "Không phải bệnh rồi chứ, hôm nay hắt hơi mấy lần rồi."
Hứa Nam Nam hít hít mũi, cảm thấy càng ngày càng có gì đó không đúng, xem ra là bệnh thật rồi. Thời tiết này mà còn có thể bị bệnh, cô cũng bái phục cơ thể bé nhỏ này của mình.
Trưởng ban Tiêu từ ngoài đi vào, lông mày nhăn chặt.
"Nam Nam à." Giọng nói nghe có chút bất lực.
Hứa Nam Nam ngẩng đầu lên: "Trưởng ban Tiêu, có chuyện gì thế ạ?"
"Lần bình chọn này, cô cũng đừng áp lực quá, không được chọn cũng không sao đâu." Trưởng ban Tiêu buồn bực nói.
Người ở bộ phận vật tư nghe xong, đều nhìn ông ấy. Chị Liễu nói: "Ông Tiêu, sao thế?"
Nghe thấy có người lên tiếng hỏi, trưởng ban Tiêu lấy lại sức, hận không thể trút hết những bất mãn trong lòng mình ra ngoài: "Công đoàn là đám khốn nạn, lấy tình nghĩa ra để kéo phiếu. Mẹ nó, làm cái gì thế không biết, nói gì mà trên hầm mỏ có những gia đình công nhân khó khăn, phải quyên góp. Mỗi công nhân quyên góp ít nhất một cân lương thực, cán bộ thì phải quyên góp năm cân, chị Lưu của công đoàn họ bị ép phải quyên góp trực tiếp mười cân, còn có quản lý mỏ Lý, quản lý mỏ Cao, đều quyên góp không ít."
Hả?
Mọi người đều trợn tròn mắt. Thời buổi này, lương thực là cả mạng sống. Công nhân của mỏ, cho dù vợ chồng đều là công nhân, thì nhà đó tuyệt dối cũng không phải là khá giả gì. Bọn trẻ ăn nhiều, không thể lúc nào cũng để chúng đói bụng được, vậy mà đòi không ít lương thực như thế này. Còn cả người già ở quê nhà nữa, bọn họ biết cả, hầm mỏ có không ít người ban đầu được tuyển từ các làng quê và thị trấn nhỏ ở gần đó. Không thì thị trấn Nam Giang nào có nhiều người đến để đào mỏ như vậy.
Người ta xuất thân từ quê, còn phải trợ cấp cho quê nữa.
Công đoàn đang làm cái gì vậy.
Hứa Nam Nam cũng cảm thấy lơ mơ: "Trưởng ban Tiêu, quyên góp nhiều phiếu lương thực như thế, đưa cho ai ạ?"
"Nói là đưa cho những người cần đến nó, những phiếu lương thực này đều để cho công đoàn bảo quản, nhà ai cần, thì cho nhà đó."
Vớ vẩn! Hiện nay có nhà ai không cần lương thực chứ. Cho nhà này, nhà khác phải làm sao? Người ta quyên góp một cân, đến lúc đó đưa phát ra ngoài mỗi người một cân cũng không đủ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận