Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 540

Sau khi ông ấy được cứu sống, lúc đi tìm lại, chỉ nhìn thấy Vu Hải đã bị bắn thành như tổ ong, nửa phần đầu bị nổ tung.
"Ông Chu, chuyện đã trôi qua nhiều năm như vậy rồi, ông đừng có khóc nữa." Vợ Chu Vân Sơn khuyên bảo.
Chu Vân Sơn lúc này mới dần bình tĩnh lại, trên mặt vẫn nóng bừng. "Nếu giờ Tiểu Vu còn sống, giờ cũng được làm thủ trưởng rồi. Ban đầu tôi không nên giữ cậu ấy bên cạnh nên để cậu ấy đi phía cuối đoàn, thế thì cậu ấy đã có thể làm tiểu đoàn trưởng rồi."
"Cách mạng luôn có hy sinh đổ máu, chúng ta đều nhớ ơn họ mà."
"Văn Tú, có đôi lúc tôi không dám nhớ đến cậu ấy. Trong lòng luôn cảm thấy tiếc nuối vô cùng."
Trương Văn Tú cũng thở dài theo. Ban đầu bà ấy kết hôn với Chu Văn Sơn là nhờ Tiểu Vu ở giữa kéo tơ hồng.
Bà ấy nhìn anh lính cảnh vệ bên cạnh: "Xem có phải là thư từ nhà Tiểu Vu gửi đến hay không. Lần viết trước cũng lâu lắm rồi."
Chu Vân Sơn nghe vậy, chợt ngồi thẳng lên: "Nhanh xem xem, có phải lại gặp phiền phức hay không, lúc trước mấy tên khốn đó ngay cả nhà của họ mà cũng muốn cướp."
Nhà họ Vu cũng chính vì chuyện đấy mà tìm ông ấy, sau đó chẳng còn thấy tin tức nào nữa, Chu Vân Sơn vẫn nhớ vô cùng rõ.
Trương Văn Tú cầm bức thư mở ra xem. Xem xong thì lại bật cười, rồi chuyền cho Chu Vân Sơn: "Xem như là chuyện tốt. Hai ông bà nhận hai đứa bé làm con thừa tự cho Vu Hải, người gửi thư hôm nay là con gái cả của Vu Hải."
"Tiểu Vu có con rồi à." Trên mặt Chu Vân Sơn đầy ngạc nhiên. Lại nhìn qua lính cảnh vệ: "Đứa bé kia trông như thế nào?"
Lính cảnh vệ đỏ mặt: "Đồng chí ấy trông rất… rất đẹp."
"Nhìn dáng vẻ không có triển vọng của cậu kìa." Chu Vân Sơn nhìn cái bộ dạng ngơ ngơ ngáo ngáo của anh lính cảnh vệ mà ngao ngán: "Vậy cô gái kia đã đi chưa, nhanh đưa người vào xem thử. Cậu cũng thật là, chưa hỏi rõ ràng đã để người ta đi rồi. Làm thế chẳng có phép tắc gì cả."
Không phải do thủ trưởng gào rung trời, bảo không gặp sao?
"Người giờ đã đi rồi, đến nhà của thủ trưởng Lâm ạ."
Chu Vân Sơn vừa nghe, nhìn sang Trương Văn Tú: "Lão Lâm này, đúng là âm hồn lởn vởn mà. Đời này của tôi nợ ông ta mà."
Lâm Trường Chinh đang ngồi trong nhà câu được câu chăng nói chuyện với đứa con trai, thỉnh thoảng cũng quan tâm Hứa Nam Nam đôi ba câu.
Nói thật, ông cũng không quá hài lòng đứa con dâu này. Nhưng tính cách của thằng lớn ông biết rất rõ, bản thân người làm cha này không xen vào được. Cho nên chỉ đành bóp mũi đồng ý. Đặc biệt là ông phát hiện ra Lâm Thanh Bách rất xem trọng nàng dâu này, cho nên ông cũng có mấy phần xem trọng Hứa Nam Nam.
"Nếu có thời gian thì cứ ở đây vài ngày, khó lắm mới về một lần, con không muốn ở lại thì cũng hãy nghĩ cho Nam Nam một chút. Con bé chưa từng đến đây, chung quy cũng phải làm quen một chút đã rồi hẵng về lại."
Lời này Lâm Trường Chinh nói rất nghiêm túc, cứ như đang thảo luận việc công với cấp dưới.
Lâm Thanh Bách nói: "Con và Nam Nam đã bàn bạc rồi, vài ngày nữa sẽ về. Dù sao công việc trong nhà cũng không thể vứt đó không làm."
"Hơn nữa trong nhà cũng chẳng có nơi để bọn con ở, về Nam Giang tiện hơn nhiều."
Lý Uyển ngồi bên cạnh nghe xong lời này, sắc mặt lập tức thay đổi. Bà ta chẳng thể ngờ được Lâm Thanh Bách thế mà nói câu này với Lâm Trường Chinh. Trước kia bất kể ở trước mặt người ngoài, hay trước mặt Lâm Trường Chinh, Lâm Thanh Bách không bao giờ nói nửa câu không tốt về bà ta.
Giáo dưỡng của thằng bé đi đâu mất rồi.
Lâm Trường Chinh là người tinh tường, nghe thấy vậy thì nghe được có chuyện gì đó, ông nghiêm khắc nói: "Đây là nhà của con, muốn ở thế nào thì ở thế đó, ai nói các con không có chỗ ở? Là nhà con thì con có thể sắp xếp thoải mái. Nam Nam cũng vậy, đừng khách sáo, sau này đây cũng là nhà của cháu."
Bạn cần đăng nhập để bình luận