Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 766

"Nếu như em dựa vào chị và anh rể để trở về thị trấn, vậy thì em có khác gì Trần Trung Hoa đâu."
Hứa Nam Nam tưởng rằng Tiểu Mãn bị thất tình sẽ đa sầu đa cảm, không ngờ cô ấy đã nghĩ thông suốt từ sớm.
Cô chợt phát hiện hiểu biết của bản thân về Tiểu Mãn càng ngày càng ít, có lẽ là mấy năm nay Tiểu Mãn đã thay đổi. Những vất vả ở nông thôn không khiến cho tinh thần của Tiểu Mãn sa sút, ngược lại còn mài giũa ý chí của cô ấy. Cô bé nhu nhược năm nào giờ đã là một nữ chiến sĩ bên ngoài mạnh mẽ bên trong dịu dàng.
"Tiểu Mãn của chúng ta đã trưởng thành rồi." Hứa Nam Nam vui mừng nói.
Tiểu Mãn mỉm cười thẹn thùng, cô ấy dựa lên vai Hứa Nam Nam: "Chị ơi, em đã hai mươi mốt tuổi rồi."
Hứa Nam Nam khẽ vỗ lên vai Tiểu Mãn, nhớ đến lần đầu tiên mình nhìn thấy Tiểu Mãn, đứa bé yếu ớt nằm trên giường bệnh ấy, cũng không biết cô bé có thể sống nổi hay không. Chỉ cần nghe thấy tiếng của bà Hứa là toàn thân cô bé ấy lập tức run lên như chuột thấy mèo. Mà nay cô bé đó đã có thể tự lập tự cường rồi.
Sau khi Hứa Linh biết chuyện giữa Tiểu Mãn và Trần Trung Hoa, cô ấy tức tối xắn tay áo, một hai đòi về nông thôn với Tiểu Mãn, muốn dạy dỗ cho tên cặn bã đó một trận nên thân.
Đại Bảo cũng móc súng đồ chơi của mình ra: "Cháu một phát bắn hắn chết tươi."
Nhị Bảo ôm Tiểu Mãn: "Dì hai, cháu đã nói dì kết hôn với cháu rồi mà. Dì yên tâm, cháu vẫn chưa kết hôn đâu, cháu vẫn luôn đợi dì mà." Dì hai dịu dàng nhất, cậu bé thích dì hai nhất.
Tam Bảo kéo vạt áo của Tiểu Mãn nói: "Anh hai hung dữ lắm, dì đừng kết hôn với anh ấy."
Nhị Bảo bị em trai phá đám, tức giận mắng: "Đồ nhãi ranh!"
"Đồ nhãi ranh là mắng ai đó?" Hứa Nam Nam híp mắt hỏi.
Lông tơ toàn thân Nhị Bảo lập tức dựng ngược hết lên, duỗi tay kéo bàn tay Tam Bảo: "Em ba, đi thôi, anh hai dắt em đi chơi pháo trúc."
"Ra ngoài, ra ngoài, đều ra ngoài hết cho mẹ, phiền chết đi được." Hứa Nam Nam ghét bỏ phất tay để ba đứa nhỏ nhanh chóng cuốn xéo ra ngoài.
Lúc bấy giờ Đại Bảo mới cầm súng đồ chơi và dắt hai đứa tùy tùng của mình ra ngoài, la hét đòi huấn luyện để sau này đi báo thù cho Tiểu Mãn.
Chờ bọn nhỏ đi hết, bấy giờ Hứa Nam Nam mới cảm thấy thanh tịnh.
Cô kéo tay của Hứa Linh và Tiểu Mãn: "Năm sau bọn chị phải đến thủ đô rồi, sau này cơ hội về Nam Giang cũng ít. Sau này nếu như hai đứa rảnh thì nhớ đến thủ đô tìm chị. Mặc kệ là đến nơi nào, chúng ta mãi là chị em."
Tiểu Mãn đỏ mắt gật đầu: "Chị à, em sẽ thi vào đại học thủ đô."
Lúc này Hứa Linh vẫn chưa nguôi giận, nghe thấy Hứa Nam Nam nói vậy thì cũng không còn hơi sức để giận nữa, cô ấy rũ đầu nói: "Có lẽ em còn phải ở lại Nam Giang một thời gian nữa. Nhưng mà chị à, sau này em chắc chắn sẽ đến thủ đô. Em phải đến thành phố lớn, sau này sẽ trở thành một người thành đạt."
Hứa Nam Nam nhéo nhéo bàn tay của hai đứa em gái.
Hai đứa nhỏ thật sự trưởng thành rồi. Hứa Nam Nam vừa cảm thấy vui mừng vừa cảm thấy đau lòng. Nếu là tương lai, ở tuổi này của hai đứa vẫn chưa biết mùi vị của đau buồn đâu, nhưng bây giờ cả hai đã bắt đầu có mục tiêu để phấn đấu rồi. Nói đến cùng, cũng là vì đã chịu quá nhiều đau khổ.
Sau khi cả nhà đến thủ đô, ngoại trừ Lâm Thanh Bách mỗi ngày ra ngoài từ sáng sớm và về nhà lúc tối muộn thì Hứa Nam Nam căn bản không hề ra cửa. Về phần mấy đứa nhỏ, Hứa Nam Nam cũng dặn bọn nó không được nói lung tung ở bên ngoài.
Nơi này là thủ đô chứ không phải Nam Giang. Cô không thể nuôi thả như trước nữa. Nếu không, ai biết mấy đứa nhỏ hồ đồ này có chọc phải tai họa gì hay không.
Bạn cần đăng nhập để bình luận