Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 119

Trên núi, trong phòng nơi nuôi trồng, Tống Quế Hoa vừa nấu canh cá cho Hứa Tiểu Mãn vừa mắng chửi bà Hứa và người nhà họ Hứa.
Hứa Nam Nam nghe thấy, đôi mắt lại nhìn Hứa Tiểu Mãn.
Hứa Tiểu Mãn ngồi trên băng ghế nhỏ, chẳng nói lời nào. Đầu của cô bé bị thương ngoài da, sau khi băng bó thì không có vấn đề gì nữa. Điều kiện của trạm y tế trong thôn cũng không tốt, cho nên Hứa Nam Nam dứt khoát đưa cô bé về nhà, cũng dễ chăm sóc cơ thể.
“Tiểu Mãn, em đừng sợ, sau này hai anh sẽ bảo vệ em, ai đánh em, bọn anh sẽ đi đánh hắn!” Thạch Đầu vô cùng hào hùng xông tới. Mộc Đầu cũng đi theo đằng sau, nhưng không có kêu la như cậu bé, mà cậu ấy lấy trứng gà ở trong túi ra đưa cho Hứa Tiểu Mãn: “Ăn trứng gà sẽ không đau nữa.”
Tống Quế Hoa nhìn thấy hai cậu bé: “Sao hai con lại tới đây?”
“Bọn con vừa tan học thì nghe nói Tiểu Mãn bị thương, bọn con liền đến đây thăm em ấy.” Mộc Đầu thật thà nói.
“Như vậy mới giống dáng vẻ của một anh trai.” Tống Quế Hoa mỉm cười, bảo hai đứa trẻ đến nói chuyện với Hứa Tiểu Mãn. Nhìn thấy dáng vẻ lo lắng của Hứa Nam Nam thì khuyên bảo nói: “Không sao đâu, để bọn trẻ chơi đi, rất nhanh sẽ không đau lòng nữa.”
“Thím, nếu như mấy người nhà họ Hứa lại đến đây gây phiền phức, cháu nhất định sẽ liều mạng với bọn họ.” Hứa Nam Nam nói xong thì cắn môi. Dáng vẻ bị thương của Hứa Tiểu Mãn, đến giờ vẫn còn ở trước mắt cô. Nếu như không có Tiểu Mãn thì cây cọc kia đã đập vào trên người cô rồi.
Lúc trước cô chán ghét mấy người nhà họ Hứa còn bây giờ là hận bọn họ. Cô hận những người đó tùy ý giẫm đạp các cô, chửi mắng các cô. Giống như là đối xử với súc vật vậy.
Dựa vào đâu, những người đó dựa vào cái gì?
Tống Quế Hoa cũng cảm thấy hai đứa trẻ này thật sự quá khó khăn. Ông bà nội đối xử với hai cô bé không tốt, ngay cả cha mẹ cũng là đồng lõa.
Cô ấy vỗ vỗ bả vai Hứa Nam Nam, khuyên bảo: “Sau này bọn họ sẽ không dám nữa, bây giờ bà Hứa và Trương Thúy Cầm đều là phần tử xấu rồi, mọi người đều nhìn chằm chằm bọn họ, nếu bọn họ lại gây chuyện nữa thì sẽ lập tức bị người ta bắt lại.”
Hai người đang nói chuyện thì Lưu Đại Hồng cũng xách theo đường đỏ đi đến.
Nhìn thấy băng gạc trên đầu Hứa Tiểu Mãn thì cau mày rồi lắc đầu: “Cái tên Kiến Sinh này cũng thật không biết nặng nhẹ.”
“Ai nói không phải đâu chứ, cô không thấy đó thôi, hắn ta đuổi theo đánh hai chị em Nam Nam, tư thế đó giống như muốn lấy mạng hai đứa nhỏ vậy. Hai đứa nhỏ nhà chúng tôi có nghịch ngợm thế nào đi nữa, cũng chưa từng bị đánh như vậy.” Tống Quế Hoa tức giận bất bình.
Lưu Đại Hồng đưa đường đỏ cho Hứa Nam Nam: “Nấu cho Tiểu Mãn ít nước đường, cái này có thể bổ máu.”
“Cháu cảm ơn thím.”
Hứa Nam Nam nhận lấy, trong lòng ghi nhớ phần ân tình này. Sau khi trải qua những người thân như nhà họ Hứa, mỗi người đối xử tốt với cô, cô đều cảm thấy rất quý trọng, ghi tạc ở trong lòng.
Lưu Đại Hồng thở dài, lại nói: “Vừa nãy lúc thím tới có gặp được cha cháu, hắn ta ở đầu thôn không có đi đến, xem ra là cũng ngại qua đây. Nam Nam, cháu nghĩ sao?”
“Ông ta không phải là cha cháu. Không nuôi cháu và Tiểu Mãn, xảy ra chuyện thì chưa bao giờ bảo vệ bọn cháu, mà còn thượng cẳng chân hạ cẳng tay với bọn cháu, người như vậy, không xứng làm cha. Thím, thím nói với ông ta, sau này Hứa Nam Nam cháu không có dính líu gì với ông ta nữa! Nếu như ông ta không sợ đền mạng thì cứ đến đây lấy mạng của cháu.”
“Ông ta muốn đánh chết cháu và chị, cháu cũng không cần ông ta làm cha cháu.”
Hứa Tiểu Mãn ở một bên òa khóc nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận