Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 582

Hơn nữa nghe bà Ngụy nói, không lục soát được gì từ chỗ của Ngụy Tiểu Đông cả, tội này vẫn chưa thành. Có thể bây giờ vẫn chưa tới mười năm đó đâu, không phải có ai chỉ vào đâu nói một câu nhà tư bản thì người đó chính là nhà tư bản.
Hứa Nam Nam đang suy nghĩ, bên ngoài lại truyền tới tiếng hoan hô.
Các đồng chí khác bên trong lều cũng chạy hết ra ngoài, Hứa Nam Nam cũng buồn bực đuổi theo phía sau. Mới vừa ra khỏi cửa đã nghe thấy trưởng ban Tiêu cười to: "Chúng ta được hạng nhì!"
Mấy người khác trong đoàn hợp xướng cũng không nhịn nổi, vui sướng kêu òa lên.
Mặc dù các đồng chí tham gia biểu diễn khác không có hạng, thế nhưng tràn đầy cảm giác vinh dự tập thể, nghe thấy tiết mục của người trong mỏ được tốt, cũng nở nụ cười.
"Cán sự Vu, cán sự Vu, chúng ta được thưởng rồi, khi nào mới có bằng khen." Có một công nhân lớn tuổi về hưu đuổi theo hỏi Hứa Nam Nam. Đây là vinh dự, vinh dự quý báu so với bất kỳ thứ gì.
Hứa Nam Nam cười nói: "Chuyện này hẳn phải hỏi các cấp lãnh đạo, tôi cũng không biết."
Trưởng ban Tiêu nói: "Gấp gì chứ, dù sao cũng phải tặng chúng ta. Quay về chắc chắn trong mỏ sẽ phải thưởng thêm đấy." Hạng nhì toàn tỉnh, làm vẻ vang mặt mũi của quản lý mỏ Cao, kiểu gì cũng phải thưởng thêm một chút.
Vừa nghe nói trong mỏ sẽ còn thưởng thêm, ánh mắt của những người khác sáng lên. Phần thưởng của tỉnh là vinh dự, phần thưởng của trong mỏ mới là thực tế. Nếu như được ghi vào hồ sơ, sau này được tăng lương, còn có thể có ích cho việc thăng cấp làm cán bộ đấy.
Nghĩ tới đây, mọi người ai nấy đều cảm kích Hứa Nam Nam.
"Bên này là các đồng chí của mỏ sắt Giang Nam nhỉ."
Mọi người đang hào hứng bàn luận, một nhóm người đột nhiên chen ra khỏi đám người, trên người họ mặc đồng phục lục quân, trông lại không giống quân nhân chính thức lắm.
Người dẫn đầu nhìn Hứa Nam Nam: "Cô là Vu Nam Nam?" Vừa rồi hỏi thăm người dẫn đầu dàn đồng ca có tên là như này, chắc hẳn không sai.
Hứa Nam Nam thấy những người này tới không có ý gì tốt, nhíu mày nói: "Chính là tôi, có chuyện gì không?"
"Có người tố cáo cô làm việc thay nhà tư bản, cô phải đi theo chúng tôi về điều tra một chút." Người dẫn đầu có gương mặt gầy nhọn, lúc nói chuyện còn quan sát Hứa Nam Nam một lượt từ trên xuống dưới.
"Tôi không làm mấy chuyện thế này." Hứa Nam Nam kiên định nói.
Cô làm việc thay nhà tư bản bao giờ chứ?
"Cô nói không làm thì là không làm sao? Có người tận mắt nhìn thấy, cô đi theo chúng tôi một chuyến đi." Người phía sau anh ta muốn đi tới bắt Hứa Nam Nam.
Người của mỏ sắt vội vàng bao vây: "Làm gì đấy, sao có thể tùy ý bắt người vậy chứ."
Trưởng ban Tiêu nghiêm túc nói: "Mấy người đang làm gì đấy, Nam Nam là công nhân trong mỏ sắt của chúng tôi, là nhân viên ưu tú."
"Nhân viên ưu tú thì cũng sẽ mắc sai lầm, có người tố cáo, thế nên cô phải đi cùng chúng tôi một chuyến, có chuyện gì thì về cục nói. Nếu các người dám ngăn cản, thế thì đi theo vào luôn."
Mấy người kia nghe thế, cũng thấy có chút sợ hãi. Nếu như bị chụp mũ vào chuyện này cũng không dễ tháo gỡ. Nếu như đây là Nam Giang thì cũng không sao, nhưng đây lại đang ở tỉnh, không dễ giải quyết.
Hứa Nam Nam cũng không muốn làm liên lụy tới những người khác, quay sang nói với trưởng ban Tiêu: "Trưởng ban Tiêu, mọi người không cần phải quản chuyện này. Người yêu của tôi đang ngồi trong hội trường, ngồi ngay hàng thứ hai, phiền mọi người tìm giúp tôi, nói cho anh ấy biết về tình hình của tôi."
"Còn tìm người tới giúp nữa cơ đấy, phạm vào chuyện thế này, ai tới cũng thế thôi, mau đi thôi." Người dẫn đầu phất phất tay, lập tức có người muốn tiến lên bắt Hứa Nam Nam.
Hứa Nam Nam cũng không cho bọn họ chạm vào: "Muốn làm lưu manh sao, đừng có động tay động chân, tôi tự đi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận