Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 704

Lúc này Lâm Thanh Bách mới phản ứng lại: "Tổ học tập của Cao Kiến Quốc gần đây rất yên phận." Trước đó, từ sau khi Cao Kiến Quốc đến tỉnh lỵ, ông ta luôn khoa tay múa chân vào những bộ phận khác ở ủy ban tỉnh, khiến cho tâm trạng của những người ở ủy ban tỉnh luôn hốt hoảng.
"Nếu bọn họ cứ yên phận mãi thì tốt biết bao." Hứa Nam Nam thở dài.
"Nam Nam, có những chuyện không phải chúng ta có thể kiểm soát được." Lâm Thanh Bách cũng cảm nhận được chút gì đó. Gần đây anh liên lạc với thủ trưởng cũ và cả Lâm Trường Chinh cha anh, nên cũng biết được một vài tin tức từ chỗ họ.
Có vài mâu thuẫn đã bắt đầu bị kích động lên rồi.
Một khi mâu thuẫn bắt đầu thì sẽ luôn có điểm bùng nổ. Nhưng những điều này không phải việc họ có thể tham gia vào được, thậm chí là ngăn cản.
Không ai biết sau khi mâu thuẫn xảy ra thì sẽ xảy ra chuyện gì.
"Cho dù thế nào, anh sẽ bảo vệ tốt Nam Giang." Lâm Thanh Bách nắm lấy tay cô.
Hứa Nam Nam hơi lo lắng, nếu thật sự có chuyện thì dù có là Nam Giang, chỉ sợ Lâm Thanh Bách cũng không trông nom nổi. Ôi, suy nghĩ nhiều cũng vô ích, vẫn là nên làm việc nhiều hơn.
Người trong cửa hàng nội thất cũng nhiều, kết hôn thời này coi trọng việc ăn mừng, mùa đông cũng không phải làm việc, đây là thời điểm tốt để kết hôn. Khi hai người đến chợ nội thất, có không ít người cũng đang chọn đồ.
Hứa Nam Nam xem những đồ nội thất mới là cũng không còn tâm trạng thưởng thức nữa. Toàn mẫu mã giống nhau và kiểu dáng đơn giản, lớp sơn bên trên coi như cũng không tệ, điêu khắc thêm hoa và có gắn gương lớn, sự kết hợp quả thật rất sang trọng.
Lâm Thanh Bách nhìn tủ quần áo có gắn gương ở trước mặt rồi gõ hai cái, rất hài lòng, anh quay đầu nhìn Hứa Nam Nam: "Thế nào?"
Lớp sơn màu đỏ trông rất may mắn. Hứa Nam Nam chớp mắt, chỉ về hướng chiếc tủ lớn bằng gỗ đặc không chạm hoa ở bên cạnh.
Cô thấy tủ quét sơn còn không đẹp bằng tủ gỗ thô như này. Hơn nữa nhìn gỗ thô này cũng đơn giản và phóng khoáng, bớt gây mắt hơn.
Cô học theo Lâm Thanh Bách bước tới rồi gõ vài cái, ừ, đủ chắc chắn. "Cái này đi."
Lâm Thanh Bách nhíu mày, đi tới nhìn: "Thích cái này à?"
Hứa Nam Nam kiên quyết gật đầu: "Thích!"
"Được, vậy thì cái này." Lâm Thanh Bách cười cưng chiều. Dù sao hôm nay khi ra ngoài cũng đã định là sẽ nghe cô hết.
Hứa Nam Nam phát hiện Lâm Thanh Bách rất thích màu đỏ. Không mua được tủ đó, khi chọn sofa và rương gỗ anh cũng toàn chọn màu đỏ.
Hứa Nam Nam lấy cớ đồng bộ, chọn toàn bộ đều là gỗ trơn.
Lâm Thanh Bách nhìn đống đồ nội thất toàn là gỗ trơn, khó hiểu sờ cằm. Chị dâu Cao không phải nói mua nội thất phải mua đồ nổi bật thì đồng chí nữ mới thích sao?
Bỏ đi, cô bé này cũng không phải cô gái bình thường.
Chọn xong nội thất, đưa địa chỉ rồi nhờ người mang về.
Thời đại này không có giao hàng về tận nhà, tự mua tự vận chuyển, không chịu trách nhiệm thiệt hại.
Hứa Nam Nam nhìn thấy bên ngoài có vài chiếc xe ba gác. Những đơn vị có điều kiện tốt còn gọi hẳn máy kéo để kéo về.
Lâm Thanh Bách cũng sớm đã tìm người đến giúp đỡ. Anh chất hết tất cả đồ nội thất lên trên xe tải chở hàng, rồi nói địa chỉ cho bác tài. Bọn họ không đi theo về.
"Bộ trưởng Lâm, không ngờ gặp anh ở đây, trùng hợp quá."
Hai người đang chuẩn bị đến cửa hàng bách hóa thì gặp phải người quen. Cao Kiến Quốc xách theo túi công văn, cười nhìn Hứa Nam Nam và Lâm Thanh Bách. Hứa Mai Tử thì như cô vợ nhỏ đi bên cạnh Cao Kiến Quốc.
Bây giờ hai bên đã xé mặt với nhau, Hứa Nam Nam không muốn có liên quan gì đến loại người này, cô kéo Lâm Thanh Bách muốn rời đi.
Lâm Thanh Bách cũng không định tiếp xúc với Cao Kiến Quốc. Hiện tại phía Tôn Bác Văn đang tạm thời không làm gì được, Cao Kiến Quốc này cũng không đáng để lo sợ, anh cũng lười lãng phí tâm tư lên con người này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận