Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 770

Suy cho cùng, bọn họ đã ở lại nơi này nhiều năm như vậy, nếu như không có người đến đón mà phải tự về thì quá thê lương.
Lâm Trường Chinh xua tay: "Đợi thêm mấy ngày nữa đi. Không cần gấp."
"Ôi chao, được thôi, vậy thì tôi đi trước đây. Chúng ta gặp lại ở thủ đô. Mấy lão già như chúng ta cũng phải tái xuất giang hồ rồi." Ông Chu hăng hái khí phách vác túi ra cửa. Ở bên ngoài, con gái và con rể vội vàng chạy đến nhận đồ trong tay ông ấy, sau đó cẩn thận từng li từng tí đỡ người lên xe.
Lâm Trường Chinh trở về nhà của mình với vẻ hâm mộ.
Lý Uyển đang nấu cơm, thấy ông vào nhà thì nói: "Ông Lâm, bao giờ chúng ta về?"
"Gấp cái gì." Lâm Trường Chinh bình tĩnh nói. Ông ngồi xuống ghế rồi châm một điếu thuốc.
Lý Uyển thở dài, sau đó không nói gì nữa. Chuyện từng trải mấy năm qua đã mài mòn mọi suy nghĩ của bà ta. Bây giờ, bà ta chỉ ngóng trông cả nhà được đoàn tụ. Vì thế, bà ta không còn nghĩ đến mấy chuyện lung tung rối loạn đó nữa.
Đôi khi bà ta còn cảm thấy thật khó tin khi nhớ đến những chuyện mà mình đã nghĩ trước đây.
Hoặc là như ông Lâm đã nói, chút suy nghĩ nhỏ nhen của bà ta vẫn chưa thay đổi hoàn toàn, và định mệnh đã định trước bà ta phải trải qua thử thách mới có thể suy nghĩ lại.
Người ở trong nông trường lần lượt rời đi. Những người còn lại cũng đều thu thập đồ đạc chuẩn bị tự mình rời đi.
Mỗi ngày, hai vợ chồng đều nhìn người đến người đi rồi cảm thấy thê lương.
Lý Uyển lau nước mắt, cảm thấy trước đây mình đã quá đáng nên Lâm Thanh Bách và Hứa Nam Nam vẫn còn để bụng, bọn họ thật sự mặc kệ bà ta và Lâm Trường Chinh rồi. Bây giờ, Lâm Thanh Tùng vẫn còn ở trong sở nghiên cứu chưa ra. Thế nên bọn họ đã trở thành những người già không có ai cần.
"Ông Lâm à, là tôi hại ông. Ông Lâm này, tôi đã liên lụy ông rồi." Lý Uyển nghĩ tới đây thì bật khóc, kéo tay áo của Lâm Trường Chinh lên lau nước mắt.
"Cha mẹ!"
Lý Uyển đang khóc rất đau lòng thì chợt nghe thấy tiếng ai đó gọi mình. Giọng nói đó còn rất quen thuộc. Bà ta đã mơ về nó rất nhiều lần.
Bà ta ngẩng đầu nhìn lên, thật sự nhìn thấy người mà mình thường thấy trong mơ. Lúc này, khuôn mặt trẻ tuổi đẹp trai ấy đang tràn đầy tươi cười.
"Thanh Tùng."
Lâm Thanh Tùng đã ngoài ba mươi tuổi, nhưng khi thấy ba mẹ nhà mình thì vẫn chạy đến như một đứa trẻ, cậu ta ôm chầm Lý Uyển vào lòng: "Mẹ ơi, chúng con đến đón cha mẹ về nhà."
"Đến rồi thì tốt, đến rồi thì tốt. Hu hu..." Lý Uyển ôm con trai rồi bật khóc thảm thiết.
Lâm Thanh Bách và Hứa Nam Nam đi tới, nhìn thoáng qua hai mẹ con đang ôm nhau khóc hu hu, rồi lại nhìn về phía Lâm Trường Chinh đang bình tĩnh hút thuốc.
Vẻ mặt của ông vẫn như thường, nhưng bàn tay cầm điếu thuốc lại khẽ run lên.
Lâm Thanh Bách nói: "Cha à, về nhà thôi."
Lâm Trường Chinh đứng dậy, khẽ gật đầu: "Ừ, nên về nhà rồi." Có lẽ là vì quá mức kích động nên khi ông vừa đứng lên, đầu óc chợt thấy choáng váng, suýt chút nữa đã ngã ra. Lâm Thanh Bách nhanh tay lẹ mắt chạy qua đó đỡ ông dậy, anh phát hiện Lâm Trường Chinh đã gầy đến mức chỉ còn da bọc xương, vị lão tướng uy nghiêm năm nào nay chỉ là một người già gầy yếu.
Lâm Thanh Bách hít vào một hơi: "Cha, không cần thu dọn gì hết, trong nhà chúng ta cái gì cũng có. Về nhà thôi."
Hứa Nam Nam đi về phía Lâm Thanh Bách, mỗi người dìu một bên.
Bởi vì Lâm Trường Chinh được khôi phục chức vụ ban đầu nên căn nhà lúc trước vẫn là của ông. Mấy đứa nhỏ đã đi theo ông Vu và bà Vu đến đó chờ từ sớm.
Lúc đoàn người còn chưa quay về, ông Vu đã dặn dò bọn trẻ thấy người thì phải chào hỏi.
Vì vậy, khi Lâm Trường Chinh và những người khác vào nhà, ba đứa nhỏ lập tức xếp hàng hét lên: "Chào mừng ông nội và bà nội về nhà."
Bạn cần đăng nhập để bình luận