Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 135

Sớm biết sinh ra một cái thứ như vậy, lúc trước nên vứt đi.
Bây giờ có hối hận cũng vô dụng. Lý Tĩnh cắn răng, đứng dậy nói: “Con đi xem thử còn thịt không, lấy một ít về để nhà chúng ta gói sủi cảo ăn.”
Trương Thúy Cầm lập tức nuốt nước miếng. Bà Hứa cũng chỉ lạnh lùng hừ một tiếng.
Trong lòng Lý Tĩnh khó chịu bước ra cửa, Lưu xảo cũng đứng lên: “Con đi với chị dâu, chị ấy không thường trở về, có thể sẽ đi lộn chỗ.”
“Nịnh nọt gì chứ.” Trương Thúy Cầm nói thầm sau lưng cô ta.
“Không đến lượt cô nói chuyện, cô câm miệng cho tôi!” Bà Hứa nhếch miệng trách mắng. Con đàn bà này còn tưởng rằng cô ta đã trở mình được rồi, lúc trước hại bà ta chịu tội, chuyện này bà ta vẫn luôn nhớ kỹ.
Tự dưng bị bà Hứa quát, ngay cả một cái rắm Trương Thúy Cầm cũng không dám thả, lại cúi đầu đứng đằng sau bà Hứa.
Hứa Hồng nhìn thấy mẹ mình như vậy, trong lòng cũng có chút ghét bỏ. Chuyện của bà nội chị ta, chị ta cũng đã nghe nói rồi, cảm thấy quả thực chuyện này là mẹ chị ta không đúng. Bà nội đã lớn tuổi như vậy rồi, mẹ chị ta gánh vác trách nhiệm không phải là tốt nhất sao, làm bây giờ trong nhà còn có thêm một người chịu tội. Hơn nữa vừa rồi còn làm mích lòng bác cả, lỡ như sau này bác cả thiên vị Hứa Mai Tử thì phải làm sao.
“Chị cả, chị không ăn có thể cho em ăn không?” Hứa Linh ở bên cạnh nhìn thấy Hứa Hồng cả nửa ngày cũng không động đũa, cô nhóc mút đầu ngón tay hỏi.
Hứa Hồng nghe vậy thì vươn tay đẩy cô nhóc một cái, cầm đũa lên ăn: “Ăn cái gì mà ăn, chị chưa từng nhìn thấy đứa trẻ nào tham ăn như thế, giống như chị em vậy.” Chị ta còn nhớ chuyện lần trước Hứa Nam Nam và Hứa Tiểu Mãn vào thành phố ăn bánh bao thịt kìa.
“Cái con nhỏ này, còn biết tham ăn. Chẳng làm được cái gì cả, còn muốn ăn. Giống như hai con chị vô ơn của mày vậy, đều không phải thứ tốt đẹp.”
Bà Hứa ngồi trên giường chửi mắng. Bây giờ bà ta nghĩ đến hai chị em Hứa Nam Nam thì sẽ vô cùng tức giận. Nhìn thấy Hứa Linh lớn lên có vài phần giống với Hứa Nam Nam, đương nhiên cũng không có giọng điệu tốt.
“Cút cút cút, đừng có làm chướng mắt trước mặt bà đây, nhìn thấy là nổi điên, đồ sao chổi.” Bà Hứa vừa chửi mắng, còn duỗi tay làm bộ muốn đánh.
Hứa Linh sợ đến mức vội vàng đi ra khỏi cửa. Bước chân ngắn chạy vụt ra khỏi sân nhỏ của nhà họ Hứa.
Trong nhà Tống Quế Hoa, vừa mới ăn sạch một bữa sủi cảo rau dại trứng gà, thì lại thả sủi cảo thịt heo vô nồi.
Lần này thật sự tha hồ ăn. Vỏ ngoài trắng trẻo, thịt heo thơm ngào ngạt, chỉ nhìn thôi đã không chịu được mà chảy nước miếng. Mấy đứa trẻ đều đã ăn lửng dạ, còn vây quanh bên bệ bếp, quấn lấy bà Trần đòi ăn.
“Đúng là mấy con mèo tham ăn.” Tống Quế Hoa cười mắng, thấy dưới bếp lò hết củi lửa thì cười nói: “Muốn ăn nhanh thì phải giúp mẹ làm việc. Đi lấy một ít rơm củi vào đây.”
Ba đứa trẻ lập tức chạy ra ngoài giúp đỡ.
Hứa Nam Nam ngồi ở dưới bệ bếp thêm lửa, nhìn thấy dáng vẻ mặt đầy tươi cười của Tiểu Mãn, trong lòng cũng coi như yên tâm. Bây giờ tính cách của đứa trẻ này càng lúc càng cởi mở rồi, xem ra vẫn là ở bên cạnh mấy đứa trẻ thì tốt hơn. Ừm, đợi kiến thức cơ sở của Tiểu mãn vững chắc rồi thì cô sẽ đưa cô bé đi đọc học thôi. Lát nữa cô đi bàn bạc với thầy Hạ một chút.
Hứa Tiểu Mãn chạy theo Mộc Đầu và Thạch Đầu ra bên ngoài, hai cậu anh trai nhỏ không để cô bé đụng tay vào: “Đứng đó, đứng đó, bọn anh là con trai, để bọn anh làm. Đứa con gái như em xen vào làm cái gì.”
“Chị em nói rồi, phụ nữ có thể gánh vác nửa bầu trời.” Tiểu Mãn không phục nói.
“Ồ, với cái dáng người nhỏ bé của em, còn có thể gánh vác nửa bầu trời? Nếu như trời có sập xuống thì cũng sẽ sập xuống trên người của mấy người con trai bọn anh.” Thạch Đầu vỗ ngực nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận