Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 178

"Ông Vu ơi, căn nhà tốt thế này, thật để cho bọn cháu vào ở ạ?" Hứa Nam Nam có phần không tin nổi vào vận may của mình.
"Nếu cháu thích, về ông sẽ nói với bà Vu của cháu. Bà ấy cũng sẽ đồng ý thôi."
"Bao nhiêu tiền thế ông ạ?" Hứa Nam Nam bắt đầu tính toán, e rằng tiền mặt không đủ. "Bà Vu nói có thể dùng đồ để đổi lấy nhà, cháu có thể dùng đồ vật để thanh toán không ạ?"
"Bọn ông không thiếu tiền, cứ dùng thuốc bổ cho bà Vu của cháu để trả đi. Cháu cũng đừng tìm người khác để bán đồ nữa, cháu còn trẻ, chuyện này không thể làm, tốt nhất là đừng làm." Vu Đông Lai chân thành khuyên nhủ cô.
Hứa Nam Nam lập tức sảng khoái đáp: "Sau này thuốc bổ của bà Vu để cháu lo, cháu kham được."
Nói xong, lại nghĩ đến nguồn gốc của căn nhà, cô cúi mình với Vu Đông Lai, nói: "Ông Vu, ông yên tâm đi ạ, cháu nhất định sẽ gìn giữ ngôi nhà này thật tốt ạ."
Chuyện ngôi nhà cứ thế được quyết định, nhưng vấn đề sang tên căn nhà thì vẫn phải đợi đến đầu năm khi Hứa Nam Nam được nhận vào hầm mỏ làm việc chính thức thì mới bàn lại.
Ông Vu và bà Vu rốt cuộc vẫn không tiện nói ra chuyện để hai đứa trẻ thắp hương cho họ sau này.
"Nam Nam còn nhỏ, đừng dọa con bé. Chúng ta chờ thêm một khoảng thời gian nữa đã." Bà nội Vu tự xoa dịu bản thân, đồng thời cũng xoa dịu Vu Đông Lai.
Chuyến đi này thế mà giải quyết xong vấn đề nhà cửa. Hứa Nam Nam thấy lòng mình giống như đang bắn pháo hoa vậy, cứ bùng lên pháo hoa này đến pháo hoa khác, sắc màu rực rỡ.
Cô gần như là nhún nhảy hào hứng ngâm nga điệu hát suốt chặng đường đến trạm thu hồi đồ phế thải.
Vào lúc này, nguyên liệu của đất nước rất khan hiếm, dù là nông nghiệp hay công nghiệp cũng đều không thể có được bao nhiêu đồ vật vứt đi. Do đó, đồ vật ở trạm thu hồi đồ phế thải thật sự không nhiều được, phần lớn là những thứ thật sự không dùng được, và không tu bổ được nữa. Còn có cả một số thư họa sách vở không thể phân biệt được là có phải của danh gia hay không phải.
Mặc dù trước kia Hứa Nam Nam cũng bán đồ vật cũ, nhưng thứ cô bán không phải đồ cổ theo đúng nghĩa gì, thế nên cô thật sự không rành việc phân biệt thư họa.
Thế là cô dứt khoát lấy hết những sách vở thư hoạ mà cô nghĩ có vẻ là đồ vật cổ mà mình nhìn thấy.
Ông cụ ở trạm thu hồi đồ phế thải thấy cô bé này thoáng chốc lấy hết đi những thứ vô dụng này, suýt nữa còn tưởng mình gặp phải kẻ ngốc.
"Đồng chí nhỏ, những thứ này là đồ thu hồi phá hủy, cháu mua làm gì vậy?"
Hứa Nam Nam cười thật thà: "Than lò ở trong nhà không tiện đốt, cho nên cháu lấy những thứ này về để đốt ạ."
Ông tin hay không thì tùy, dù sao tự cháu tin là được.
Ông cụ nghe cô nói dùng để làm vậy, suýt chút nữa là nói ra sao cháu không nói là dùng để chùi đít luôn đi. Ông cụ thấy mình là người văn minh của xã hội mới, dĩ nhiên ông không dám thật sự nói ra những lời nói như lưu manh thế này.
Nhưng trông dáng vẻ cô bé hiền lành thật thà, ông cụ vẫn không yên tâm, dặn dò: "Đồng chí nhỏ, cháu muốn lấy về dùng để làm mấy việc vặt sinh hoạt cũng không sao. Nhưng tuyệt đối đừng đặt nó ở trong nhà đấy. Những thứ này trước kia đều là những thứ do những người có học gì đó ở trong thị trấn cầm đến, bảo là do tổ tiên truyền lại, không dám giữ ở trong nhà. Cháu đừng làm điều ngu ngốc đấy."
Hứa Nam Nam lật một trang sách cổ: "Ông ơi, ông nhìn xem, chữ này nó biết cháu nhưng cháu chẳng biết nó là gì. Cháu ngoài đốt lò thì thật sự không biết dùng để làm gì khác đâu. Chứ không, cái này không ăn không uống được, cháu cầm về làm gì cơ chứ."
"Cháu nói cũng đúng, được rồi, ông lấy dây thừng buộc lại cho cháu. Cháu đưa ông năm hào rồi nhặt hết đi đi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận